Khê Ngôn thật không biết những nụ cười bình thường của Cố Văn Lan, từ vô lại đến không đứng đắn, liệu có phải là biểu cảm chân thật của anh không, người này đúng là một thể mâu thuẫn…
Không, là một khối lập thể.
Đứng đắn nghiêm túc ở bệnh viện, lạnh lùng nội hướng trong mắt người nhà, phong độ lịch sự trước mặt phái nữ, không biết xấu hổ trước mặt cô, thâm trầm phóng túng lúc trên giường… Sự thay đổi của anh còn nhanh hơn tốc độ sản sinh của tế bào.
Lúc anh cởi áo ngủ của cô ra, Khê Ngôn hỏi: “Anh không mệt à?”
Sau khi vừa thực hiện một ca mổ ở bệnh viện xong, về nhà tắm rửa, bước tiếp theo của một người bình thường chắc chắn là lên giường ngủ một giấc, nhưng anh thì khác, cái tên này bị t*ng trùng chi phối.
Cố Văn Lan nói: “Ý kiến hay.”
Khê Ngôn không biết anh lại nghĩ tới cái quỷ gì, “Ý kiến nào hay?”
“Em ra sức đi,” Anh ôm cô bắt đầu đổi vị trí, “Anh mệt.”
“… Cái đó của anh không xài được nữa hả?” Khê Ngôn rất nghiêm túc quan tâm anh.
“Cái đó của anh có được hay không á?” Anh cong eo, “Không phải em hiểu rõ nhất à?”
Những lúc như thế này, Khê Ngôn không thể làm gì khác hơn là lựa chọn ngừng khai thông anh, “Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Anh cười cười, “Có một số người, vừa tới lúc phải ra sức liền giả câm giả điếc,” anh chậc chậc nói, “Lòng người khó dò.”
Khê Ngôn: “…”
Cố Văn Lan bày ra bộ dáng cho cô ở trên, “Nói đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-cua-anh/166849/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.