Tôi rất căng thẳng, từ khi sinh ra đến bây giờ lần đầu tiên căng thẳng đến vậy, giờ này phút này, tôi vậy mà đang ở chung phòng với Trang Thần, tôi căng thẳng đến không dám nhắm mắt lại.
Mặc dù tôi nằm trên giường, Trang Thần ngủ dưới đất.
Tôi tắm xong bước ra thì Trang Thần đã trải xong nệm rồi, mặc dù có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy gương mặt mỉm cười của anh ấy, tất cả cảm xúc tiêu cực của tôi đều biến mất cả rồi, xuất phát từ bản năng mà cười theo anh ấy.
Anh ấy nguyện ý ở lại đây cùng tôi, đã là ông trời ban ơn rồi.
Thực ra đoạn thời gian này tôi không thể ngủ ngon, buổi sáng tôi còn có thể không ngừng làm việc nhà để bản thân không có thời gian để nghĩ bậy nghĩ bạ.
Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, một mình nằm trên giường, tôi đã không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, sự bất an khi nghĩ đến tương lai, sợ sợ hãi đối với ngôi nhà kia, cùng với tình cảm tôi dành cho Trang Thần, tất cả hợp lại khiến cảm xúc của tôi lẫn lộn vào nhau, nhìn trần nhà đen như mực rồi khóc đến đêm đối với tôi mà nói đã là chuyện thường ngày.
Hiện tại Trang Thần ở bên cạnh tôi, trong đầu trong tim đều là anh ấy, ngược lại bình thản hơn được rất nhiều.
Bởi vì có anh ấy, tôi liền cảm thấy an lòng.
Nghe thấy giọng nói của anh ấy, tôi liền cảm nhận được hạnh phúc.
Tiếng mưa lách tách ngoài cửa sổ, lâu lâu sẽ có một hai giọt rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-bat-tan-y/465672/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.