Chương trước
Chương sau
Có vài tên nha dịch khinh công tốt bắt đầu ra vào mộ chính, lúc đầu cầm theo cuốc và một số dụng cụ để đào đất, sau đó thì mang theo bạt, tiếp đó là một thùng dầu cây mỡ* và một ít sáp ong.

(*) Dầu được ép từ hạt của cây mỡ Trung Quốc (Triadica sebifera).

Thôi Đào điều tra xong tình hình của 7 phần mộ bèn đến hóng chuyện bên mộ chính.

Bên cạnh quan tài đá đã được đào một cái hố, chỉ thiếu mỗi quan tài. Trong hố được trải đầy giấy dầu chống thấm nước, sau khi để quan tài vào thì rót dầu cây mỡ và sáp ong vào. Lúc dầu cây mỡ chưa phủ kín quan tài, vừa dùng xà beng từ từ mở nắp quan tài ra vừa từ từ rót dầu vào. Lúc đầu không nên mở miệng quan tài quá lớn, mức dầu phải luôn giữ ở trạng thái không tràn quá quan tài.

Làm như thế là để bảo đảm trong thời gian mở, quan tài luôn trong trạng thái bị bịt kín, như thế có thể tránh được việc trùng độc tiếp xúc với không khí rồi sống lại.

Lúc quan tài hoàn toàn được mở ra, dầu cây mỡ cũng đầy hết bên trong. Đợi một lúc cho dầu cây mỡ hòa lẫn vào sáp ong sẽ từ từ đông lại thành sáp. Thứ này tương tự như nến vậy, có thể gọi là nến xác.

Bước tiếp theo là tách bộ xương bên trong ra khỏi quan tài đá, chuyển quan tài ra khỏi mộ chính, để bộ xương ở lại.

Vì cơ chế ra vào của mộ chính khó mà xâm nhập được nên nếu muốn chuyển quan tài ra cũng chỉ có thể dùng cách giẫm lên đầu tượng. Nhưng quan tài quá nặng, lúc giẫm lên tượng đá sẽ vướng víu, không thể di chuyển đi xa được.

Mọi người tự nhiên thấy hơi nản, dù đã giải quyết được vấn đề trùng độc trong quan tài, nhưng nếu không chuyển được ra ngoài thì cũng như không.

Nhưng thấy Thôi quan Hàn vẫn thong dong như thường, tất cả liền biết vị “Đại La thần tiên” này chắc chắn đã nghĩ ra cách hay.

Mọi người vội hỏi cách của Hàn Kỳ có cần họ chuẩn bị thứ gì không.

“Không.” Hàn Kỳ trả lời rất dứt khoát, nói rằng họ chỉ có thể tự lực cánh sinh, trong thời gian 3 ngày chuyển quan tài ra là được.

Bọn nha dịch: “…”

Tự lực cánh sinh? Sao mà chuyển được hả trời?

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.



3 ngày sau, thằng nhóc giày cỏ bị áp tới công đường nha môn Tuyền Châu, trong mấy ngày qua, nha môn không hề tiến hành thẩm vấn gì với nó cả.

Vốn thằng nhóc giày cỏ hơi nghi ngờ về lời hứa của Hàn Kỳ, nhưng sau vài ngày quan sát, nó phát hiện Hàn Kỳ rất nghiêm khắc, nha dịch đều làm theo quy củ, vì thế bắt đầu tin chàng.

Trên đường đi, thằng nhóc giày cỏ lại có chút mong đợi. Nó không tin Hàn Kỳ có thể chuyển quan tài đá ra được, vì cơ quan ở đó bố trí như một lối chết, không có bất cứ chỗ hở nào để người ta chuyển quan tài ra ngoài được.

Gần tới hang núi, nó bị đưa xuống xe chở tù, cuối cùng cũng nhìn thấy Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ mặc bộ quan bào đỏ son, lúc quay người lại, khóe miệng chàng khẽ cười, tay áo bay bay trông cực kỳ tuấn lãng, rất có sức sống.

“Giờ ngươi hối hận vì lời cá cược còn kịp đấy.” Hàn Kỳ nói.

Thằng nhóc giày cỏ nhìn Hàn Kỳ, cảm thấy hôm nay chàng cực kỳ kiêu ngạo, không giống như Thôi quan Hàn thường ngày.

Chuyện lạ…

Tính tình của Hàn Kỳ ra sao, nội gián của Thiên Cơ Các đã sớm điều tra rõ ràng rồi, thằng nhóc giày cỏ không nghĩ rằng Hàn Kỳ là một người thích khoe khoang khi làm được việc, trái lại chàng cực kỳ khiêm tốn, khiêm tốn đến đáng sợ.

Hôm nay chàng như thế lại khiến nó nghĩ đây là biểu hiện của sự chột dạ.

“Sao ta lại phải hối hận chứ?” Thằng nhóc giày cỏ hỏi lại Hàn Kỳ, trong lòng cũng có ý dò xét.

“Vì ngươi đánh cược không nổi, ngươi căn bản sẽ không khai thật. Tổ tiên của ngươi là ám vệ quân trung thành tuyệt đối, trong cách truyền dạy của các ngươi không thể nào có chuyện thừa nhận thân phận được.” Hàn Kỳ nói.

Thằng nhóc giày cỏ khẽ cười, “Đã nói là trung thành tuyệt đối thì hẳn ngươi cũng biết, lời hứa với một tử sĩ còn quan trọng hơn cả mạng sống, một khi bọn ta đã nói ra miệng thì nhất định sẽ tuân theo. Chẳng lẽ Thôi quan Hàn bất lực, không có cách chuyển quan tài ra nhưng lại không muốn thả ta, muốn bắt ta làm con tin nên mới dùng những lời này khích tướng ta ư? Để tránh bản thân mình bị mất mặt à.”

“Đúng là ta sợ mất mặt thật.”

Hàn Kỳ cười mỉa một tiếng, thông báo kết quả điều tra 7 phần mộ cho nó nghe.

“7 phần mộ không phải chôn cùng một lúc, có thể thấy tổ huấn của các người được truyền từ đời này sang đời khác. Ngươi thường xuyên cúng quan tài đá cũng đã nói lên điều này. Đã thế, nếu ngươi thua cuộc chắc chắn cũng sẽ không nói thật. Bị đùa giỡn trong lúc cá cược với loại người như ngươi chắc chắn sẽ biến ta thành trò đùa cho người khác, sau này còn trở thành cái cớ để những quan chức khác công kích ta trên triều, chi bằng hiện tại hủy bỏ giao ước đi.”

“Các ngươi đào mộ tổ của ta?” Thằng nhóc giày cỏ vừa tức vừa lo, “Nói dối không chớp mắt, ngươi đúng là kẻ hèn nhát!”

Nếu Hàn Kỳ thật sự mở quan tài thì làm gì vẽ vời thêm những chuyện này làm gì? Rõ ràng chàng đã thua, không làm được gì những vẫn cố sức bảo vệ thanh danh để giữ thể diện lại cho mình. Vì thế chàng lòng vòng dụ nó đổi ý, như thế chàng sẽ có cớ để biện minh, không mất mặt nữa.

“Có gì chứng minh ngươi sẽ giữ lời không? Nếu ta đùa giỡn người thì ta sẽ bị thiệt hại thanh danh, mặt mũi, chức vụ… Ngươi đùa bỡn ta lại không bị gì, sao lại bắt ta tin ngươi được?” Hàn Kỳ cười xùy một tiếng, vẫn khăng khăng như cũ.

“Ta có.” Thằng nhóc giày cỏ lập tức nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.