Kết thúc sự kiện, Trắc Vịnh Thiển cùng ekip của cô quay trở lại thành phố S.
Sau khi máy bay hạ cánh, Trắc Vịnh Thiển nhanh chóng trở về nhà
Cô muốn gặp anh
“Chị về trước nha” Trắc Vịnh Thiển kéo hành lí ra xe về nhà.
Nhưng cô lại không để ý rằng có một người khoác đồ đen đang ẩn mình dõi theo cô.
Trắc Vịnh Thiển mở cửa vào nhà đã gọi điện cho Nghiêm Minh Hữu.
“Anh đây” Nghiêm Minh Hữu nhận máy rất nhanh cứ như từng giây từng phút anh luôn chờ đợi điện thoại từ cô.
Trắc Vịnh Thiển ấm áp: “Em về rồi”
Anh bất ngờ hỏi lại: “Sao em không để anh ra đón?”
Nghiêm Minh Hữu vội nói tiếp: “Giờ em ở đâu, anh sang chỗ em”
Cô nghe vậy liền từ chối: “Anh làm việc mà, tối em sẽ cho anh bất ngờ”
“Bất ngờ gì vậy?” Thật lòng thì anh nhớ cô đến phát điên. Rất muốn hung hăng ném cô lên giường lăn lộn một trận.
Trắc Vịnh Thiển năm dài trên giường: “Bí mật, anh mau làm việc đi nhé, tối gặp anh”
Rồi cô tắt máy.
°°°
Nghiêm Minh Hữu nghe tin Trắc Vịnh Thiển đã về liền nhanh chóng hoàn thành công việc ở công ty rồi chạy nhanh về nhà.
Anh đến nhà cô, bấm mật khẩu rồi đi vào. Bên trong tối om
“Thiển Thiển à”
Không có ai ở đây, không gian im lặng đến đáng sợ.
Thấy vậy, Nghiêm Minh Hữu vội bước vào phòng ngủ
Ánh đèn đỏ, căn phòng sạch sẽ thanh mát.
Anh nghe thấy tiếng nước chảy
“Bảo bối, em ở trong đó sao?”
Nghiêm Minh Hữu mỉm cười dịu dàng, có lẽ đang tắm
Anh gõ cửa vài cái nhưng đáp lại anh là sự im lặng. Cảm giác không ổn nên anh đang mặc kệ mà đập cửa xong vào
Đập vào mắt anh là người con gái bị trói đang nằm bất động trong bồn tắm, miệng còn bị bịt kín, quần áo trên người thì ướt nhem.
Nghiêm Minh Hữu hoảng hồn chạy đến cạnh cô
“Thiển Thiển”
Anh cởi trói và kiểm tra cơ thể của cô, thật may mắn, cô chỉ là ngất đi mà thôi.
Nghiêm Minh Hữu giúp cô thay đồ rồi bế cô lên giường rồi cẩn thận đắp chăn ủ ấm cho cô.
Trắc Vịnh Thiển lờ mờ tỉnh lại đã nhìn thấy Nghiêm Minh Hữu ngồi bên cạnh lo lắng.
Cô bật dậy ôm lấy anh: “Minh Hữu, Minh Hữu…huhu”
Trắc Vịnh Thiển khóc nấc lên, anh vội ôm cô vào lòng
“Không sao rồi bé con, có anh ở đây”
Cô khóc làm cả người anh đau đớn. Anh muốn biết khi ở nhà một mình cô đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trước tiên là phải trấn an cho cô.
Trắc Vịnh Thiển từ từ bình tĩnh lại, cô kể lại rằng, tầm xế chiều, cô định sẽ tạo một bữa ăn tối cho Nghiêm Minh Hữu và chờ anh về nhà. Lúc đó có tiếng chuông cửa vang lên của người giao hàng. Như một lần cô mở cửa để nhận đồ thì người đó lại mạnh tay đẩy cô vào nhà.
Anh ta sắt lạnh nhìn cô: “Chủ của tôi cảnh cáo cô nên tránh xa Nghiêm thiếu, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo”
Sau đó, mặc kệ Trắc Vịnh Thiển chống cự mà cưỡng chế cô vào nhà tắm trói cô lại rồi để cô vào bồn tắm với ý định sẽ nhấn chìm cô trong nước, hắn cứ để vòi nước xả đầy bồn tắm rồi mặc kệ sống chết của Trắc Vịnh Thiển mà bỏ đi. Và kết quả là như những gì Nghiêm Minh Hữu nhìn thấy.
Nghiêm Minh Hữu nghe những lời cô kể liền trấn an: “Anh hiểu rồi, bảo bối ngoan, em cứ yên tâm nghỉ ngơi, còn lại để anh lo”
Cô còn thút thít: “Minh Hữu, em sợ lắm…”
Nghiêm Minh Hữu vuốt ve dịu dàng: “Không sao rồi, có anh ở đây với em, yên tâm nhé”
Rồi anh hôn lên môi của cô một nụ hôn thật sâu. Một nụ hôn không chứa dục vọng, nụ hôn ấy chỉ muốn xoa dịu tâm hồn vừa bị doạ sợ của cô mà thôi.
Và đương nhiên chuyện ngày này Nghiêm Minh Hữu sẽ điều tra kĩ lưỡng, anh nhất quyết sẽ không tha cho tên đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]