Chương trước
Chương sau
Bilot đi ra thấy Vịnh Thiển ngồi lẩm nhẩm gì đó.

Cậu đi lại nhìn vào màn hình laptop: “Trời, mày định đi casting hả?“.

Bilot biết được một chuyện là Trắc Vịnh Thiển có một ước mơ nhỏ đó là trở thành một diễn viên. Cậu và Vịnh Thiển lần đầu gặp nhau là trong lớp đào tạo trang điểm chuyên nghiệp, khi ấy cô đã kể cho cậu nghe về chuyện đang học dở dang ở viện điện ảnh thì phải thôi học vì không có đủ tiền để đóng học phí. Vì thế đành từ bỏ đam mê này.

Thật sự, Bilot rất muốn nhìn thấy Vịnh Thiển tham gia đóng phim một lần. Có mấy lần ở nhà, cậu và Vịnh Thiển hay đùa giỡn chơi trò nhập vai. Cũng có khoảng thời gian Trắc Vịnh Thiển đã đến nói rất nhiều cho cậu về những kĩ năng diễn xuất. Ban đầu cậu còn nghĩ rằng chắc do cô ham học hỏi nên biết nhiều thứ, nhưng khi nghe Trắc Vịnh Thiển tâm sự mới biết làm diễn viên là ước mơ lớn nhất cả đời của cô.

Trắc Vịnh Thiển chậm rãi nói: “Ừm, thử một chút cũng đâu có sao“.

“Vậy khi nào mày nổi tiếng, tao sẽ makeup riêng cho mày“. Bilot cười hề hề, đùa giỡn. Ở thành phố S này, ngoài Trắc Vịnh Thiển ra chưa ai đối xử tốt với cậu. Hai người các cậu vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống. Giờ cậu được sống cuộc đời mình muốn thì Bilot cũng hy vọng Vịnh Thiển cũng được như vậy.

Bilot vừa sấy tóc vừa hứng khởi nói: “Vậy là nhà chúng ta sắp có một đại minh tinh“.

“Đại minh tinh cái gì, còn chưa biết có đậu hay không, mày đã mơ tới viễn cảnh có đại minh tinh trong nhà rồi à“. Trắc Vịnh Thiển lườm quýt đùa giỡn với Bilot.

Cô không nghĩ xa vời cái gì mà đại minh tinh, được đi đóng phim là vui rồi. Nhưng mà không là diễn viên cô cũng không chết được. Đối với cô, thiếu ước mơ không chết, thiếu tiền mới chết.

Bilot không đồng tình: “Sai rồi baby à, với cái gương mặt này của mày, vóc dáng này của mày không trở thành minh tinh thật sự rất lãng phí“.

“Tao không nghĩ xa đến vậy, đi đóng phim cũng xem như kiếm tiền, nếu lấy được vai này cũng có tiền cát xê không nhỏ nhỉ?” Trắc Vịnh Thiển vừa nhẩm kịch bản vừa tâm sự nhỏ với Bilot.

Có thể, từ lúc nhỏ đến giờ, Bilot là người bạn tâm giao của cô. Cậu luôn ở bên cạnh khi cô gặp khó khăn. Từ lúc cô bốn tuổi đã bắt đầu cô đơn một mình, sau khi sống ở cô nhi viên, Trắc Vịnh Thiển càng trở nên cô đơn hơn. Sự cô đơn cứ bao trùm lên cô từ ngày này qua tháng nọ. Cho đến khi cô gặp Bilot, khi ấy cô mới biết thế nào là tình bạn. Bilot cũng như Trắc Vịnh Thiển, luôn cô đơn. Nên có lẽ vì thế mà ông trời đã cho họ gặp gỡ nhau để sưởi ấm trái tim lạnh lẽo này, rồi trở thành người đồng nghiệp tốt, bạn bè tốt.

Bilot đang sấy tóc liền nhớ ra chuyện gì đó: “Ờ quên nữa, mày còn nhớ Thế Nhã Y không?”

“Ý mày là cô ngôi sao gì đó bị dính scandal hả?” Trắc Vịnh Thiển nhạt nhẽo nói.

Bilot búng tay một cái: “Chứ còn ai, tao nói mày nghe, tối qua tao bắt gặp cô ta ở cửa hàng tiện lợi, dáng vẻ thảm lắm, chắc là đang ở ẩn, khẩu trang đeo mấy lớp“.

“Khẩu trang đeo mấy lớp sao mày lại nhận ra cô ta?”

Bilot bĩu môi: “Không phải tự nhiên tao có cặp mắt tinh tường này đâu nhé“.

Trắc Vịnh Thiển tiếp tục đọc kịch bản, mặc kệ cậu đang lải nhải bên cạnh

“Nghe đồn là vụ scandal lộ clip kia bị chìm rồi”

“Lộ clip?” Trắc Vịnh Thiển hỏi.

Bilot nhìn cô rồi bắt đầu nói: “Ừm, nghe đâu clip đó là giả gì đó rồi tự nhiên vụ đó chìm xuống sau một ngày, cũng phải clip đụng tới mấy ông lớn mà từ trong giới hay ngoài giới giải trí đều có nên chắc bị tư bản tìm cách dìm xuống rồi“.

Trắc Vịnh Thiển tò mò: “Vậy những vụ khác thì sao?“. Cô nhớ hôm đó tin tức ngoài scandal lộ clip của Thế Nhã Y và khoảng mười mấy người đàn ông kia thì còn bị tố cướp vai diễn và làm kẻ thứ ba.



“Mấy vụ đó vẫn còn ở đó, vẫn tiếp tục nổi lềnh bềnh trên mạng, bên Instagram vụ đó vẫn còn hot lắm, ngày nào cũng thấy bài đăng mới, nên mấy hôm nay Thế Nhã Y mới ở ẩn để trốn đám phóng viên đấy” Bilot nói.

Trắc Vịnh Thiển không bàn luận gì thêm, nghe cũng hiểu là vụ này không một tên tư bản nào nhúng tay vào để làm chìm xuống. Nói trắng ra là chìm hay không chỉ cần họ không bị ảnh hưởng là được.

Cô không hỏi thêm vẫn tiếp tục xem sơ lược kịch bản. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bilot chuẩn bị đi ra ngoài.

“Tính đi đâu hả?”

“Ừm, đi gặp anh yêu” Bilot hí hửng nói. Dạo gần đây cậu đang tìm hiểu một chàng trai nào đó. Khi cậu kể với Trắc Vịnh Thiển, cô chỉ nói:

“Nhớ giữ an toàn“.

Sau khi Bilot đi ra ngoài, Trắc Vịnh Thiển vẫn ngồi ôm laptop và suy nghĩ về nhân vật Sương Mộc.

Lúc này điện thoại cô có một tin nhắn, mở lên là tin của Thịnh Nhuế Lan.

[Thịnh Nhuế Lan: Vịnh Thiển, cậu nhớ thứ bảy này phải đến đấy nhé]

Trắc Vịnh Thiển bắt đầu soạn tin nhắn:

[Trắc Vịnh Thiển: Mình nhớ rồi, thứ bảy gặp]

Sau đó vì cảm thấy buồn ngủ nên Trắc Vịnh Thiển đã tắt laptop rồi nằm dài xuống ghế sofa mà ngủ thiếp đi.

Tại khách sạn De Cabras, thành phố S

Khách sạn De Cabras là một trong những sản nghiệp của Nghiêm gia dưới quyền quản lý của Nghiêm Minh Hữu.

Ở tầng trên cùng của khách sạn chỉ có một căn phòng duy nhất. Căn phòng này là nơi Nghiêm Minh Hữu nghỉ ngơi, mà nói đúng hơn là nơi anh giải toả nhu cầu sinh lý với các cô gái.

Thế nên, nhân viên ở đây rất quen thuộc khi thỉnh thoảng có một chiếc xe hạng sang đưa những nữ minh tinh đến đây. Gần như, các cô gái đó đến đây đều được đưa lên thẳng tầng trên cùng. Nghiêm Minh Hữu không thích đưa phụ nữ về nhà cũng không thích đến nhà phụ nữ, vì thế anh thấy chuẩn bị một nơi nghỉ lại ở De Cabras cũng tốt.

Căn phòng cách âm rất tốt, nhưng khi bước vào vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ phóng đãng của một nữ minh tinh nào đó.

Cô gái ở dưới thân của Nghiêm Minh Hữu, đang quàng chân lên thắt lưng của anh, tiếng rên rỉ của cô ta ngay càng d** d** hơn như nguyện chết dưới thân của anh. Động tác của Nghiêm Minh Hữu ở nửa thân dưới ngày càng nhanh dần, bắt đầu chạy nước rút. Cô gái kia lẳng lơ lấy lòng anh, cô ta ngửa đầu lên ý định muốn hôn lấy môi của anh.

Nhưng vào thời điểm sắp chạm đến môi của Nghiêm Minh Hữu thì bị anh phát hiện. Nghiêm Minh Hữu đẩy mạnh đầu cô ta xuống giường rồi rút khỏi người cô ta. Sau đó, anh đi vào phòng tắm rửa.

Cô gái kia chịu đau đớn, cố gắng ngồi dậy, tức giận tay đập mạnh xuống giường. Lúc nào cũng vậy, Nghiêm Minh Hữu chưa bao giờ hôn cô ta.

Một lúc sau, Nghiêm Minh Hữu cùng với chiếc áo choàng màu xám bước ra sau khi đã tắm rửa sạch sẽ. Anh liếc nhìn cô ta, nói:

“Phùng Lam Nhi, sau này cô không cần đến nữa”



Cô gái đó chính là minh tinh nổi tiếng, Phùng Lam Nhi.

Khi Phùng Lam Nhi nghe vậy, tới váy áo còn không kịp mặc vào đã hốt hoảng chạy thẳng đến bên cạnh Nghiêm Minh Hữu

“Minh Hữu, em xin lỗi, em không nên làm vậy, anh đừng đuổi em đi có được không?”

Phùng Lam Nhi ra sức ôm chặt Nghiêm Minh Hữu, bắt đầu nổ lực níu kéo.

Nghiêm Minh Hữu nhíu mày khó chịu: “Buông ra“.

Phùng Lam Nhi nghe vậy nhưng vẫn cố lì bám chặt lấy anh: “Không, em không buông, Minh Hữu, anh đừng bỏ lại em“.

“Nếu cô lo sẽ mất vai diễn thì yên tâm, với danh tiếng hiện giờ của cô đã đủ nuôi cô cả đời rồi” Anh đẩy cô ta ra, anh đi lại ngồi trên ghế sofa gần đó, tiện tay lấy một điếu thuốc lá đưa lên miệng.

Phùng Lam Nhi đứng đó tỏ vẻ uất ức, nếu bây giờ Nghiêm Minh Hữu không còn hứng thú với cô ta, khả năng sau này cô ta sẽ khó sống trong giới giải trí này. Mất đi tư bản chống lưng cũng giống như đại bàng mà mất đi hai đôi cánh.

Nghiêm Minh Hữu lấy bật lửa thì liền bị Phùng Lam Nhi cướp lấy. Anh nhìn cô ta quỳ xuống bên cạnh, đôi ngực no đủ đang được cô ta khẽ cọ vào đùi ngoài của anh. Phùng Lam Nhi châm lửa điếu thuốc trên miệng của anh, cố gắng quyến rũ, đôi mắt ngấn nước

“Minh Hữu, anh cho em một cơ hội nữa nhé, không phải anh rất thích cơ thể này của em sao?”

Cô ta không tin Nghiêm Minh Hữu có thể vượt qua loại cám dỗ sắc dục này. Là đàn ông mà, họ rất thích chinh phục phụ nữ bằng nửa thân dưới, vì thế cô ta nghĩ Nghiêm Minh Hữu cũng như vậy.

Nhưng cô ta quên là, ngoài cô ta ra, Nghiêm Minh Hữu không thiếu phụ nữ. Ngay cả các tiểu thư danh giá cũng từng phải nằm dưới thân của anh thì Phùng Lam Nhi có là gì.

Nghiêm Minh Hữu chán nản nhìn cô ta: “Nhưng bây giờ tôi không thích nữa, tốt nhất cô nên biết thân phận mà cút khổ đây“.

Phùng Lam Nhi sửng sờ, cô ta một lần nữa ôm lấy chân anh.

“Minh Hữu, em yêu anh mà, anh đừng như thế với em“.

Nghiêm Minh Hữu nghe như chuyện cười: “Yêu tôi sao?”

Nghiêm Minh Hữu nhìn cơ thể đang trần truồng trước mặt anh, đôi tay cô ta đang ôm lấy chân của anh khiến cho phần ngực tựa hẳn vào chân anh. Đôi mắt hơi ngấn nước khiến cho đàn ông nhìn thấy sẽ đem lòng bảo vệ, nhưng anh quá hiểu rõ tâm địa của Phùng Lam Nhi. Anh thừa biết cô ta đã làm gì để ở cạnh anh gần một năm nay nhưng Nghiêm Minh Hữu không quan tâm, chỉ là cuộc chiến của các minh tinh, chẳng qua trong cuộc chiến này anh là nhân vật chính. Nếu không phải anh thì cũng sẽ là một người đàn ông nào khác.

Phùng Lam Nhi thấy anh nhìn mình như vậy trong lòng có chút vui mừng, có lẽ anh đã nguôi giận.

Cô ta định tiến thêm một chút thì lần này Nghiêm Minh Hữu thẳng tay đẩy cô ta té xuống sàn nhà.

“Một là cô mặc lại quần áo rồi cút ra khỏi, còn nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên ném cô ra ngoài“.

Với bộ dạng trần như nhộng này của Phùng Lam Nhi mà bị ném thẳng ra ngoài chắc chắn ngày mai sẽ lên thẳng hot search.

Phùng Lam Nhi thút thít mặc lại quần áo rồi đeo mắt kính đi ra ngoài. Cô ta nghĩ sau vài ngày tới Nghiêm Minh Hữu sẽ hết giận, sau đó anh và cô ta sẽ làm lành trở lại. Nghĩ tới đây, Phùng Lam Nhi cảm thấy rộn ràng phấn khởi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.