Đèn huyền quan không bật, giữa bóng tối, mọi giác quan bị k1ch thích. Trần Hạc Sâm hôn lên bên cổ cô, hơi thở nóng ấm tràn ngập trên làn da, bất chợt tạo nên một dòng điện.
Lương Úy vùi mặt vào cổ anh, bàn tay anh áp lên lưng cô, cách một lớp vải, tựa như bàn ủi nóng bừng. Lương Úy cảm giác như một bông hoa chuẩn bị lìa cành, một cơn gió lướt qua, lại rơi vào trạng thái dày vò dao động.
Mặt vùi vào gối, không dám nhìn lại, mãi đến khi một cảm giác xa lạ dâng lên từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng. Như con thuyền nhỏ giữa bão tố, ngọn sóng cuối cùng quét qua, lật tung mọi thứ ngay tức khắc, hết thảy lại rơi vào thinh lặng.
Căn phòng tràn ngập hơi thở nhè nhẹ.
Trần Hạc Sâm vòng tay qua eo cô, áp trán lên trán cô. Lương Úy hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này, sau một lát, bắp chân cô cọ cọ chân anh: “Em khát nước, muốn uống nước.”
Yết hầu của Trần Hạc Sâm trượt xuống, phải tự kiềm chế bản thân: “Đừng cọ nữa.”
Lương Úy bất chợt thu chân về, Trần Hạc Sâm cười khẽ một tiếng, anh nhìn cô, nhấc chăn, xuống giường.
Lương Úy che chăn kín mít, xoay lưng về phía anh.
Thấy cô như vậy, Trần Hạc Sâm cúi đầu mỉm cười, giọng điệu trêu chọc: “Không phải đã nhìn thấy hết rồi à?”
Gương mặt Lương Úy nóng bừng, giọng nói khàn khàn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bây giờ không được nhìn nữa.”
Anh chống một tay trên mép giường, cúi người nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-thu-muoi-hai/3568552/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.