Lâm Hành cười nói: “Nhưng cậu và Đào Tử quen biết đã lâu, thật đáng tiếc.”
Trần Hạc Sâm không khỏi nhíu mày, không trả lời, Lâm Hành cũng không nói tiếp chủ đề này: “Vậy khi tôi quay về, cậu đưa bạn gái cậu đến, chúng ta cùng ăn một bữa.”
Trần Hạc Sâm nhả một làn khói, mờ mịt nói: “Đến lúc đó nói sau.”
Lâm Hành cười, thoải mái nói: “Đừng đợi đến lúc đó nói sau, vừa rồi tôi nói như vậy cũng không có ý gì đâu.”
Cuộc gọi giữa Trần Hạc Sâm và Lâm Hành không kéo dài lâu, lúc Lương Úy tắm xong đi ra, Trần Hạc Sâm đã cúp máy.
Lương Úy nhìn anh: “Là bệnh viện gọi đến sao anh?”
Trần Hạc Sâm lắc đầu, hút thuốc, bước vào phòng khách: “Không phải, là một người bạn đang sống ở London.”
Lương Úy ừ một tiếng, rót một ly nước, mấp máy môi: “Hay là lát nữa em tự đón xe đến ga tàu?”
“Không sao, năm giờ anh mới đi làm, anh sẽ đưa em đến ga tàu trước.” Trần Hạc Sâm đưa tay chải đuôi tóc của cô, đầu ngón tay anh chạm vào vệt nước ướt đẫm, khẽ nhíu mày, “Sao không sấy tóc?”
Lương Úy nói: “Lúc tắm xong em hơi khát nước, lát nữa em sấy tóc.”
Lương Úy cầm ly, uống hai ngụm nước, sau đó chạy vào phòng tắm sấy tóc. Cô chỉnh trang gọn gàng, cũng đến giờ lên đường, Trần Hạc Sâm lái xe đưa cô đến ga tàu.
Trước khi xuống xe, Lương Úy quay đầu, ghé sát vào anh, hôn lên khóe môi anh. Cô chuẩn bị rời đi, Trần Hạc Sâm đưa tay đỡ gáy của cô, hôn sâu hơn. Trước đó anh hút thuốc, môi lưỡi còn vương mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Hai người họ hôn một lúc, ngón tay của anh lần mò theo vạt áo của cô, hơi lạnh lùa vào, Lương Úy rùng mình, giữ tay anh lại, nhịp thở hỗn loạn, cô nhỏ giọng thì thầm: “Đừng.”
Trần Hạc Sâm kiềm chế, thu tay lại, thấp giọng nói: “Vào đi, đến nơi thì nhắn cho anh một tiếng.”
Lương Úy đỏ mặt, gật đầu.
Một tiếng sau, Lương Úy đến thành phố Phủ.
Chu Trân xuống lầu đón cô: “Sao con mua bánh quả hồng cho bà ngoại thế?”
Lương Úy cười, giải thích: “Không phải con mua, Trần Hạc Sâm mua, bảo con mang về cho ông bà ngoại.”
Chu Trân hớn hở mỉm cười, lát sau, bà khẽ thở dài, vui vẻ nói: “Đứa nhỏ này có lòng, sao không bảo thằng bé đến chơi với con hai ngày?”
Lương Úy ôm cánh tay mẹ: “Buổi tối anh ấy phải đi làm, sao có thể đến đây được ạ, đợi hôm nào anh ấy có thời gian mới được.”
Hai người họ vào cửa, ông bà ngoại đang xem tivi trong phòng khách, đợi cô về nhà cùng ăn cơm.
Chu Trân đặt hai hộp bánh quả hồng lên bàn trà, nói với Lương Úy: “Đi rửa tay rồi ra ăn.”
Lương Úy dạ một tiếng, cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Hạc Sâm, bảo cô đến nơi rồi. Lương Úy đang rửa tay trong phòng tắm, nghe thấy Chu Trân trò chuyện với ông bà ngoại bên ngoài.
Bà ngoại hỏi bánh quả hồng ở đâu ra, Chu Trân nói đùa: “Cháu rể của mẹ mua cho mẹ đấy.”
Lương Úy nhìn mình trong gương, thấy hai tai đỏ rực, cô nhúng tay vào nước, chạm vào hai tai nóng bừng.
Lương Úy đi ra, ông bà ngoại đã ngồi vào bàn ăn, bà ngoại vui vẻ nói: “Lát nữa con gọi cho Tiểu Trần đi, để bà ngoại nói cảm ơn.”
Bà ngoại cười tủm tỉm: “Vẫn nên nói một tiếng, đứa nhỏ có lòng, dù thế nào bà cũng phải cảm ơn thằng bé, nếu không, khác nào bà là người lớn mà không biết cư xử.”
Lương Úy không nói thêm, ăn xong, bà ngoại hối thúc cô gọi Trần Hạc Sâm, Lương Úy không biết nên khóc hay cười, cô ngồi trên sofa gọi cho Trần Hạc Sâm.
Đợi mười mấy giây, cuộc gọi được kết nối. Bên kia hơi ồn ào, Lương Úy nhẹ nhàng hỏi: “Anh bận à?”
“Không sao.” Anh cười, “Nhớ anh à ?”
Mặt Lương Úy nóng bừng, cô nhìn quanh: “Bà ngoại bảo em gọi anh, bà muốn nói mấy lời với anh.”
Lời vừa thốt ra, không đợi anh kịp trả lời, Lương Úy đã quay sang đưa điện thoại cho bà ngoại.
Bà ngoại vỗ nhẹ vai cô, mỉm cười cầm lấy: “Tiểu Trần, bà không quấy rầy công việc của con chứ? Nếu không thì tốt, cảm ơn con đã mua bánh quả hồng cho ông bà, chu đáo quá. Ừ, được rồi, khi nào con có thời gian cùng Úy Úy đến thành phố Phủ, bà ngoại sẽ chuẩn bị món ngon cho con.”
Hai người họ nói mấy lời, Lương Úy ngồi cạnh bà ngoại, lờ mờ nghe được giọng nói của Trần Hạc Sâm. Thanh âm vẫn luôn dịu dàng như vậy, không có vẻ gì thiếu kiên nhẫn. Lát sau, bà ngoại cười, trả điện thoại cho cô: “Tiểu Trần muốn nói chuyện với con.”
Lương Úy lại áp điện thoại lên tai, nghe anh thấp giọng hỏi: “Em ăn tối chưa?”
“Em vừa ăn xong.” Lương Úy nói, “Còn anh?”
Trần Hạc Sâm: “Chưa, lát nữa anh ăn.”
“Dạ dày anh chịu được không?”
“Không sao, anh hiểu cơ thể của mình mà.”
Bà ngoại ngồi cạnh, Lương Úy hơi mất tự nhiên, cô bất giác đứng dậy, đi vào phòng mình, đóng cửa lại.
Trần Hạc Sâm ho một tiếng: “Vừa đúng lúc, bạn học Lương, có thể trả lời câu hỏi trước đó không?”
Lương Úy giả ngốc, cắn môi: “Câu hỏi gì?”
Trần Hạc Sâm cong môi: “Quên rồi à?”
Lương Úy chột dạ nói: “Quên rồi.”
Gương mặt của Trần Hạc Sâm giãn ra, ánh mắt chan chứa ý cười, bóng gió nói: “Hình như lúc say, em thành thật hơn.”
Lương Úy im lặng một lát, nghe bên kia có y tá gọi bác sĩ Trần, hình như anh trả lời gì đó, sau đó nghe anh thì thầm: “Bây giờ anh có việc, cúp máy trước nhé.”
Lương Úy thấp giọng trả lời: “Được rồi”
Sau khi cúp máy, Lương Úy nằm trên giường, vẫn cầm điện thoại, nghĩ ngợi một lát, cô lại chuyển sang WeChat, bấm vào giao diện trò chuyện, gửi cho anh một tin nhắn.
Trần Hạc Sâm vừa đi được mấy bước, điện thoại trong túi áo blouse trắng lại rung lên. Trần Hạc Sâm lấy ra nhìn, thấy tin nhắn WeChat của cô.
Lương Úy: Nhớ anh.
Trần Hạc Sâm nhìn điện thoại, rũ mắt mỉm cười.
Lương Úy ở thành phố Phủ, Diêu Tri Gia gọi cho cô, hỏi chuyện cô ở bên Trần Hạc Sâm. Mãi đến lúc đó Lương Úy mới nhớ ra, cô chưa từng kể chuyện này với Diêu Tri Gia.
Lương Úy hơi áy náy, trò chuyện một lát, cô hỏi làm sao Diêu Tri Gia biết, Diêu Tri Gia do dự nói: “Còn làm sao nữa ? Ổ Hồ Lâm nói với tớ.”
Giọng điệu của Diêu Tri Gia do dự mấy giây: “Không có, lần trước anh ấy về nước, mời tớ đi ăn một bữa, tớ đồng ý. Lúc anh ấy nói cậu và Trần Hạc Sâm đã ở bên nhau, tớ còn tưởng anh ấy dỗ dành tớ cho vui, tớ muốn hỏi cậu, nhưng gần đây đi công tác suốt, hôm nay mới rảnh rỗi, nhớ đến chuyện này nên muốn hỏi cậu.”
Lương Úy không phủ nhận: “Bọn tớ ở bên nhau rồi.”
Diêu Tri Gia lại nói: “Úy Úy, có phải cậu đã thích Trần Hạc Sâm từ năm cấp ba không?”
Lương Úy hít một hơi, sắc mặt khác thường: “Ổ Hồ Lâm nói với cậu à?”
Diêu Tri Gia không chú ý giọng điệu của cô thay đổi, vẫn nói: “Tất nhiên, hồi đại học, thỉnh thoảng tớ vẫn kể chuyện của Trần Hạc Sâm với cậu. Có lần Ổ Hồ Lâm thấy được, còn bảo tớ ít nói chuyện của Trần Hạc Sâm và bạn gái cũ đi. Lúc đó tớ còn cảm thấy lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.”
“Nhưng hôm đó đi ăn, anh ấy nói cậu và Trần Hạc Sâm bên nhau, tớ vẫn hơi bất ngờ. Ổ Hồ Lâm thấy tớ phản ứng thái quá, còn trách tớ, sau đó anh ấy nói cậu từng thích Trần Hạc Sâm.” Diêu Tri Gia nói xong lời này, dừng lại một chút, “Hình như Trần Hạc Sâm cũng biết chuyện này.”
Trong thời khắc đó, Lương Úy cảm thấy đầu óc choáng váng, thở không thông, hàng mi khẽ run rẩy: “Thật sao? Ổ Hồ Lâm nói với anh ấy khi nào?”
Diêu Tri Gia: “Lâu lắm rồi, hình như là trước khi tốt nghiệp.”
Lương Úy nắm chặt điện thoại, vậy là ngày họ gặp nhau ở nhà chị Thư Kiều, anh đã biết cô thích anh sao? Lương Úy cảm thấy có gì đó đè nặng trong lòng, chèn ép tim gan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]