Hình như anh đang ở ngoài, xung quanh ồn ào, có tiếng xe cộ qua lại, một người nói bằng chất giọng địa phương, hỏi anh: “Trần Hạc Sâm, đi đâu thế?”
“Nói chuyện điện thoại, các cậu ăn trước đi.”
“Không phải là bạn gái đấy chứ?”
Cô nghe ai đó đùa giỡn, nhịp tim lại nhanh hơn một chút. Có lẽ anh đã đi đến một nơi yên tĩnh hơn, đột nhiên tiếng xe cộ và tiếng người nói chuyện nhỏ đi một chút. Lương Úy thất thần một lát, sau đó nghe anh thấp giọng gọi tên: “Lương Úy?”
Cuộc gọi WeChat, cô bấm loa ngoài.
Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, tựa như hòn đá bị ném vào bể sâu, tạo nên gợn sóng lăn tăn rung động.
Lương Úy hoàn hồn: “Tôi đây.”
Trần Hạc Sâm nói: “Tình hình của bà ngoại em hơi khó xử lý, bệnh nhân đã lớn tuổi, nhiều bác sĩ cũng không sẵn sàng gánh chịu rủi ro này. Còn nữa, dù cho bác sĩ có chấp nhận phẫu thuật, việc gây mê cũng vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu để bà nằm chờ trên giường hai tháng cũng có thể phát sinh nhiều biến chứng.”
Lương Úy như ngạt thở, hơi hấp tấp: “Phải làm sao bây giờ, nói thế nào bác sĩ ở đây cũng không chịu phẫu thuật.”
Trần Hạc Sâm trấn an cô: “Thế này đi, lát nữa tôi gọi cho thầy của tôi nói chuyện một chút, sau đó gọi lại cho em. Sẵn tiện, em lấy hồ sơ bệnh án và phim CT của bà, chụp lại gửi cho tôi.”
Lương Úy mím môi: “Được rồi, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-thu-muoi-hai/3568506/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.