Edit: Ù Beta: Nguyệt Nguyệt Du Duyệt chờ đợi một lúc, buổi chiều mới bắt được xe taxi về nhà. Mới vừa tới cửa nhà, số điện thoại của Lục Việt Minh gọi đến, Du Duyệt thực sự nghi ngờ có phải chồng cũ phái người theo dõi mình hay không, thời gian thật quá chuẩn xác. Nhưng Lục Việt Minh không hỏi gì về hành trình của cô, chỉ bình đạm mà nói: “Anh của em tới thành phố A công tác, nếu buổi tối em không bận thì cùng nhau ra ngoài ăn cơm được không?” Mối quan hệ giữa Du Duyệt và Du Dương hết sức bình thường, cùng lắm gặp mặt chỉ kêu một tiếng anh trai, cô không cố tình che giấu sự không thân thiết với anh trai, Lục Việt Minh nhìn mặt chắc cũng đoán được, đã sớm biết rằng quan hệ của anh em cô vô cùng lạnh nhạt. Anh và Du Dương có mối quan hệ tình bạn rất thân thiết, hai người cùng nhau nhập ngũ, cùng nhau vào trường quân đội, đặc biệt là cộng sự ở cùng một tiểu đội trong vòng 4-5 năm, cùng nhau thực hiện nhiệm vụ rồi bị trọng thương, nghe nói tình hình lúc ấy rất nguy cấp, Lục Việt Minh mơ hồ đi chầu Diêm Vương, may mắn là được Du Dương liều mạng cứu anh trở về, sau đó hai người dưỡng thương thật tốt, nhưng lại gặp chấn thương, vì thế cùng nhau xuất ngũ rồi về nhà tiếp nhận sản nghiệp của gia đình. Du Dương có lòng muốn hòa hoãn với em gái, một bên là chiến hữu, một bên là vợ, Lục Việt Minh bị kẹp ở giữa chỉ có thể tận lực phối hợp. Anh dường như rất hy vọng hai anh em được hòa thuận như lúc ban đầu, nên trong tối ngoài sáng giúp Du Dương không ít. Có đôi khi cô không thèm nói chuyện với Du Dương, chính Lục Việt Minh là người hoà giải. Chỉ là không ngờ tới sau khi ly hôn Lục Việt Minh vẫn “Nhiệt tình” như vậy. “Mới từ bên ngoài trở về nên không muốn ra ngoài, các người đi đi.” Lục Việt Minh đối với phản ứng của cô cũng không có chút nào là ngoài ý muốn, cũng không tiếp tục khuyên bảo: “ Được, tôi sẽ nói với cậu ấy.” “Làm phiền anh.” “Không có việc gì, em nhớ chú ý nghỉ ngơi.” “Biết rồi.” “Ừm, cứ như vậy đi, tôi còn có cuộc họp.” Du Duyệt ừ một tiếng, an tĩnh mà chờ anh cúp máy, cô có thói quen chờ anh cúp máy trước, Lục Việt Minh tựa hồ cũng có thói quen này, cúp máy rất dứt khoát. Du Duyệt rũ mắt, khoé miệng vô thức nhếch lên. Ba chú mèo con kêu meo meo rồi đi vòng quanh chân cô nhiều lần, cảm giác không khoẻ liền tan biến, gương mặt hiện lên tươi cười, khom lưng bế một bé nhỏ hơn so với hai bé mèo con còn lại tên là Devan. Devan thuộc giống mèo lông xoăn của Đức, hai bé còn lại cô nuôi thuộc giống mèo Bengal, bé lông vàng tên Bảo Quý, lông xám tên Bạch Tuyết, Devan bé nhỏ mắc bệnh dịch của mèo ngay từ khi sinh ra, vất vả lắm mới giữ được mạng sống, bé so với những con mèo cùng tuổi, cùng loài nhỏ hơn, vì vậy Du Duyệt sửa tên cho bé thành Bình An, chỉ mong cho bé nửa đời sau bình an khoẻ mạnh. Ba chú mèo con đã thu hút vô số fan ở trên mạng, được xem là những chú mèo nổi tiếng nhất trong giới thú cưng, thời điểm Du Duyệt mở tài khoản không tồi, khi đó video ngắn mà cô đăng tải được lan truyền, cô dựa vào mức độ nổi tiếng của bản thân, thực mau đem tài khoản kinh doanh phát triển. Hoạt động rất ổn định, chỉ là cô cập nhật trạng thái một đến hai tuần, không có nhiều đổi mới, hơn nữa không tiếp nhận quảng cáo. Vốn dĩ không phải vì kiếm tiền, đơn giản cô chỉ muốn giết thời gian, tiện thể ghi lại quá trình trưởng thành của bọn nhỏ, đâu ngờ lại được hoan nghênh như vậy. Cô đã trở về nên bảo mẫu nghỉ việc, trong vòng ba ngày tài khoản WeChat của cô tăng thêm 3000 tệ, mỹ mãn cõng túi vải mà rời đi. Du Duyệt lên trang mua sắm trực tuyến mua mấy mẻ thịt bò cùng thịt ức gà mới, giao hàng tận nhà trong vòng 30 phút, lấy con dao có kích thước thích hợp, đập một quả trứng gà rồi rải một chút muối cùng bột Canxi cho mèo ăn. Trên nền tảng video, nhiều người thúc giục cô cập nhật bài viết mới. Trong máy tính còn lưu trữ không ít bài viết, Du Duyệt không quá lao lực mà lấy ra thiết bị chuyên nghiệp, vào thư mục cắt mấy cái video năm sáu phút về sinh hoạt hằng ngày của mèo con, hôm nay đăng một cái, thiết lập thời gian đăng cho các bài viết còn lại, bảo trì tần suất một tuần đăng một lần. Căn hộ cao cấp có đầy đủ nội thất, không muốn nấu cơm có thể tìm đầu bếp tới tận nhà, có thể tới khách sạn 5 sao ở cách vách dùng bữa, Du Duyệt nhìn thời gian, hẹn trước đầu bếp cùng người dọn dẹp. Lúc tiễn hai nhóm người, ăn uống no đủ vừa văn 7 giờ tối, mở TV lên bắt đầu xem Bản Tin Thời Sự. Bình thường cô ít khi xem Bản Tin Thời Sự, trên mạng xã hội theo dõi mấy cái tài khoản tin tức, thường thường kiểm tra một chút 7-8 cái tài khoản. Thói quen này hình thành sau khi kết hôn với Lục Việt Minh, mỗi ngày đúng 7 giờ tối ăn cơm, Lục Việt Minh không ăn bữa trưa ở nhà, nếu không phải công việc bận rộn hay đi công tác ở nơi khác thì bữa sáng cùng bữa tối đều ăn ở nhà. Anh có thói quen xem tin tức, hơn nữa nhất định là vừa ăn tối vừa xem, làm hai việc một lúc để tiết kiệm thời gian, cơm nước xong anh sẽ đọc sách trong một giờ, tám giờ làm những việc khách hoặc tiếp tục công việc chưa được hoàn thành hay đến phòng gym tập luyện, thời gian của anh luôn được sắp xếp kín mít, giống như không cần thiết mà lãng phí một phút là phạm tội. Có đôi khi Du Duyệt thấy anh kỷ luật như vậy, tự nghiền ngẫm anh nhìn bà xã của mình cả ngày ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lỏng ra cái dạng gì, rốt cuộc anh vì cái gì mà chấp nhận sống chung với cô? Hiển nhiên tính cách của Lục Việt Minh tốt hơn Du Dương rồi, năng động và giỏi giao tiếp, anh đáp ứng Du Dương cùng cô thân cận có phải hay không cho rằng cô và anh ta là cùng một loại người, có thể cùng anh tiếng nói chung cùng cộng đồng theo đuổi? Lúc còn đang hẹn hò, Lục Việt Minh nói trước đây anh đã từng xem qua lần đầu tiên cô tham gia giải bơi quốc gia trên TV. Khi đó cô còn nhỏ, cảm xúc tương đối hướng ngoại, sau lần nhảy đầu tiên không tốt khiến tâm trạng cô như suy sụp ngay tại chỗ, tới phiên nhảy thứ hai, cô đứng trên bục nhảy cầu với đôi mắt đỏ hoe, mím chặt một không muốn khóc rồi nhảy một cái. Nhưng đáng buồn thay, 407C đã thể hiện tốt trong bốn lần nhảy, vượt qua đàn chị Vương San San đoạt được giải nhất, từ lần thi đấu đó cô ấy bắt đầu bộc lộ tài năng. Du Duyệt cảm thấy lần đó có hơi mất mặt, nhưng Lục Việt Minh lại nói: “Không, anh cảm thấy rất lợi hại, cũng thật đáng yêu.” Đó là lần đầu tiên anh khen cô đáng yêu, đương nhiên cũng là lần cuối cùng, Lục Việt Minh không nói những lời đó, tính cách của anh rất thực tế và có phần thẳng thắn, so với việc thì thầm nói lời âu yếm nỉ non, anh càng khuynh hướng hai người ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, xem ra đối với Lục Việt Minh dường như không có gì là không thể thông qua việc nói chuyện để giải quyết. Có lúc Du Duyệt cảm giác không quá thoải mái sau khi làm xong chuyện đó, sáng sớm hôm sau anh đã trịnh trọng tìm cô để nói chuyện này, từ tư thế lực đạo cho đến thời gian, khiến Du Duyệt thẹn quá hoá giận, cô cảm thấy người đàn ông này quả thực không thể nói lý, nhưng vẻ mặt của Lục Việt Minh biểu hiện rằng đó là điều hiển nhiên: “Anh cho rằng giao tiếp là cách giải quyết vấn đề hiệu quả nhất.” Du Duyệt quay đầu đi tìm Vương San San than phiền. Vương San San cười cho đã rồi lại có điểm hâm mộ: “Anh ấy nói rất đúng nha, hiện tại người ta chính là không hiểu tầm quan trọng của việc giao tiếp, có miệng mà không nói, có thể sẽ bị nghẹn đến đẻ ra trứng vàng mà đúng không?” Vương San San nhìn thấy Lục Việt Minh sẽ sợ hãi, ngầm đánh giá anh cực kỳ cao: “Có ông xã như vậy còn không hài lòng ư, có cái gì để nói, gặp được một người ít khi tức giận cùng ghen tuông như thế này, cậu còn không muốn lãng phí thời gian đi suy đoán, đi dỗ dành, Lục Việt Minh cũng bớt việc rắc rối đi, hôn nhân như vậy mới có thể lâu dài.” Khi đó Du Duyệt cũng cảm thấy hai người có thể lâu dài, ai ngờ nửa đường lại lòi ra Diệp Lâm. Rút kinh nghiệm sau đợt ở khu du lịch, hiện tại Du Duyệt không dám ăn quá nhiều, ăn một nửa liền buông đũa xuống, đồ ăn còn dư thì bỏ vào tủ lạnh, ngày mai làm cơm chiên hay mì sợi đều được, có tiền là một chuyện, nhưng quý trọng đồ ăn lại là một chuyện khác, nhìn chung cô là một công dân tốt, luôn tích cực hưởng ứng kêu gọi của quốc gia. Xem xong tin tức, cô ôm Bình An đi dạo ngắm cảnh trên ban công cho tiêu cơm, di động rung lên, một tin nhắn được gửi tới. Người gửi… Du Dương. Anh ta biết gọi điện thoại cho cô tám phần sẽ không nhận, đành phải chọn cách gửi tin nhắn. “Tiểu Duyệt, anh đêm nay lên máy bay, mang theo quà cho em, anh có nhờ Việt Minh mang qua cho em, hy vọng em sẽ thích.” Du Duyệt đơn giản quét mắt một cái, lãnh đạm mà trả lời lại: “Ừm.” Du Dương nhanh chóng gửi lại một tin: “Nếu gần đây em không bận có thể về nhà một thời gian, mọi người đều rất nhớ em.” Du Duyệt không trả lời lại. Vừa đi vừa vuốt ve mèo, lại có một tin nhắn được gửi tới, lúc này là Lục Việt Minh, lời ít mà ý nhiều: “Mở cửa, tôi ở cửa.” Cửa? Du Duyệt ôm mèo chạy tới, thông qua mắt mèo quả nhiên nhìn thấy Lục Việt Minh đang đứng ở bên ngoài, hẳn là tới đưa đồ Du Dương tặng, cô mở cửa, nghiêng người cho anh tiến vào. Lục Việt Minh không nhúc nhích, cầm một túi nhỏ có hoa văn tinh xảo đưa cho cô: “Trác Dật chờ ở dưới lầu, tôi không đi vào.” Trác Dật là trợ thủ đắc lực của anh, anh đi làm rồi tan tầm đều được tài xế của nhà họ Lục đưa đón, xe công cộng đều là Trác Dật lái, xem ra cùng Du Dương ăn cơm chỉ là một chuyến đi tạm thời tiến vào hành trình, anh còn có công việc phải giải quyết. Du Duyệt khách sáo một chút, cô nhận túi, bắt lấy chân mèo con lắc lắc với anh: “Đi đường cẩn thận.” Lục Việt Minh ừ một tiếng rồi xoa đầu Bình An hai cái, xoay người đi ấn thang máy. Không có căn dặn cô khoá cửa thật kỹ, không có nói cô nghỉ ngơi thật tốt, hâm nay anh đối với cô thật sự là có điểm lạnh nhạt, buổi sáng lúc cùng nhau dùng bữa ở khu du lịch Du Duyệt đã phát hiện ra điều này. Đây là bình thường. Hai người ly hôn, Lục Việt Minh đối với cô lạnh nhạt thậm chí làm như không thấy mới là bình thường. Du Duyệt đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bóng dáng thẳng tắp của anh, Bình An giãy giụa rồi từ trong lòng ngực cô nhảy xuống, chậm chạp đi tới cọ vào ống quần Lục Việt Minh. Lục Việt Minh làm người khác có cảm giác bức bách cùng khoảng cách, nhưng với động vật lại không tồi, chính anh nuôi hai chú chó, ba chú mèo con mà Du Duyệt nuôi cũng là do anh tự tay tới cửa hàng chọn lựa, vậy nên chúng vô cùng thân thiết với anh. Du Duyệt vội vàng đuổi theo, một phen xách Bình An lên: “Không được đâu Bình An, ba ba còn đang có công việc quan trọng.” Buộc miệng thốt ra xưng hô trước kia, Du Duyệt lập tức phản ứng lại, nhìn trộm Lục Việt Minh một cái, thần sắc anh vẫn bình thường, ngón tay thon dài gãi gãi cằm Bình An, cửa thang máy mở ra, anh cất bước đi vào, rũ mi ấn phím tầng, thẳng đến khi cửa thang máy khép lại, anh cũng chưa từng liếc nhìn cô một cái. Du Duyệt đứng ở trước cửa thang máy ước chừng năm phút, Bảo Quý cùng Bạch Tuyết từ trong cửa nhà đang mở rộng chạy ra tìm cô, cô thật mạnh thở ra một hơi, đem ba chú mèo con xách về nhà. Anh là chồng cũ! Là chồng cũ là chồng cũ là chồng cũ! Cô ở trong lòng mặc niệm vài cái, ly hôn rồi thì sớm hay muộn cũng thành người lại, cô lập chí phải làm đủ tư cách tiền nhiệm, giống như đã chết mà im lặng không một tiếng động. Cô không biết Lục Việt Minh sẽ nghĩ như thế nào, ngày đó ở phim trường ngẫu nhiên gặp được anh, nhưng biểu hiện ở trên mặt giống như trước vẫn không có biến dạng, lúc ở khu du lịch còn chăm sóc cô bị bệnh, có lẽ là trong thời gian hài hoà ngắn ngủi khiến cô một lần nữa thích ứng với việc có anh sinh hoạt, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, hai người hiện tại đã không còn bất kỳ quan hệ nào. Suy nghĩ của Lục Việt Minh không còn quan trọng, cô đối với anh hẳn là giống với Liên Phỉ năm đó. Vẫn là nên như vậy, không quan tâm lẫn nhau, không can thiệp vào chuyện của nhau. Du Duyệt gật đầu lia lịa, trở lại phòng khách, thuận tay đem quà Du Dương tặng ném vào thùng rác, thậm chí mở ra nhìn một cái cũng không có tâm trạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]