Editor: Diệp Vy 
Beta: Nguyệt Nguyệt 
Du Duyệt không ở lại bàn chơi bài quá lâu, sau khi ăn no mà vẫn ngồi như vậy thì chỉ thêm khó chịu. 
Lục Việt Minh đánh vài ván thì cũng không chơi nữa, ngồi bên cạnh xem bọn họ chơi, nàng mới vừa đeo túi sách bằng da lên vai, tầm mắt của Lục Việt Minh cũng nhìn tới: “Phải đi về?” 
“Đi dạo bờ biển một chút, ở nơi này chán quá rồi.” 
“Chán?” Nơi này là ở ngoài trời, chung quanh cũng không có bao nhiêu người. Lục Việt Minh không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái: “Có phải cơ thể không thoải mái hay không?” 
Du Duyệt đứng lên, làn váy khẽ đung đưa 
“Không phải là không thoải mái, buổi tối ăn có hơi nhiều, muốn đi dạo một chút buổi tối sẽ dễ ngủ hơn.” 
“Tôi đi với em.” 
“Không cần, tôi chỉ đi dạo một chút sẽ trở về, các anh chơi đi.” 
“Một người có được không?” 
Một người có cái mà không thể? Du Duyệt bị ngữ khí lo lắng của anh chọc cười, giải thích nói: “Tôi không đi địa phương hẻo lánh, chỉ đi dọc theo đường lớn nửa vòng.” Khách sạn ở bên cạnh đường lớn, đi nửa vòng vừa vặn có thể trở về phòng. 
“Có việc thì phải gọi cho tôi.” 
“Được.” 
Du Duyệt mới vừa đi hai bước, Lục Việt Minh đứng lên đi theo, cô đưa ánh mắt nghi hoặc mà nhìn anh. 
Anh cười thấp: “Tôi trở về xử lý bưu kiện.” 
Lê Viễn Châu dương giọng hỏi: “Lão Lục không chơi?” 
“Không chơi.” Lục Việt Minh cầm lấy áo khoác ngay lưng ghế, tùy tiện để trên khuỷu tay: “Phải đi rồi, các cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-that-lac/223601/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.