Edit: Sói Beta: Ù Vậy anh thích loại người nào chứ? Du Duyệt không thể không để ý. Du Duyệt tổng cộng đã trải qua hai mối tình với hai người đàn ông, nhưng Liên Phỉ và Lục Việt Minh là hai loại người khác nhau, cô cảm thấy mình vẫn thích ở cùng với người mà mình có cảm tình, còn tính cách và diện mạo cũng không có quá nhiều liên hệ. Buổi tối ngủ mơ, mơ thấy Liên Phỉ đứng dưới cây sồi cao lớn, ánh mặt trời tản mát qua khe hở cành lá rơi trên người hắn. Anh ta vẫn như vậy, tươi cười hiền hoà, hai mắt xinh đẹp cong hình trăng non, con ngươi đầy nhu tình. “Du Duyệt, anh thật sự thích em, em nói chúng ta không thể ở bên nhau, anh liền, liền…” Liền thế nào anh ta không thể nói ra được, mà Du Duyệt mỉm cười thẹn thùng đến mặt đỏ tai hồng, anh ta ngượng ngùng cào cào đầu: “Em đừng cười nữa, rốt cuộc em nghĩ thế nào? Em thích đàn ông như thế nào? Anh rốt cuộc có cơ hội hay không, em nói đi?” Du Duyệt chỉ cười cười, bỗng nhiên tâm tình lạnh đi vài phần, hờ hững nói: “Anh căn bản không thích tôi.” “Anh thích em, trên thế giới này anh thích nhất là em, Du Duyệt, Tiểu Duyệt, chúng ta ở bên nhau nhé, xin em đấy.” Anh ta không biết xấu hổ mà tiến lên, lại không dám kéo tay cô, chỉ dám nắm một chút ống tay áo, kéo qua. Liên Phỉ thật rất biết làm nũng, anh ta cũng không cảm thấy đàn ông làm nũng là không có chí khí, trước mặt cô gái mà hắn thích, những thứ kia không quan trọng. Du Duyệt ném tay hắn ra, khóe miệng Liên Phỉ hơi rũ, uỷ khuất lại muốn kéo tay cô, Du Duyệt lui về sau hai bước tránh né, lặp lại câu nói kia: “Anh không thích tôi.” Đừng lại giả vờ. Đừng lại diễn kịch nữa. Anh ta có nói gì cô cũng sẽ không tin nữa. Du Duyệt tưởng như còn rất nhiều lời muốn nói với Liên Phỉ, lại hoảng hốt nghe thấy có người gọi tên mình, cô bừng tỉnh, bên cạnh truyền đến cảm giác nóng bỏng, cô ngây ngốc hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ý thức được Lục Việt Minh nằm bên cạnh, suy nghĩ giãy giụa từ trong ngực anh muốn thoát ra ngoài. Lục Việt Minh phát hiện tâm tư của cô, không có thiện ý như thường thoả mãn cô, mà lại vòng tay ôm chặt lấy: “Gặp ác mộng sao?” “Anh vẫn còn ở đây?” Cô mở miệng, thanh âm có chút nghẹn ngào. Vậy mà lại cùng chồng cũ lăn lộn trên giường. Trong tình huống không có rượu, không bị bệnh, tinh thần rã rời, cô cũng không biết bản thân đã đồng ý như thế nào. Lục Việt Minh chỉ ngồi cùng ngắm sao với cô hơn một giờ đồng hồ, cô nói vài câu quan tâm anh, anh lại nói hiện tại anh không vội tìm đối tượng, đợi cô tìm được người có thể làm cô vui vẻ, lúc đó anh mới bắt đầu suy xét cũng không muộn. Du Duyệt rơi nước mắt, khóc thút thít nói đã ly hôn rồi, không cần anh phải lo lắng. Lục Việt Minh lại tỏ ra quan tâm, bao dung hết biểu tình của cô, nhẹ nhàng đem cô ôm trong ngực, rồi sau không biết làm sao lại phát sinh, hai người cứ như vậy hôn nhau, hai bên đều có phản ứng, cảm giác nhanh chóng lại kịch liệt. Đều là hai người trưởng thành, cũng không có nhiều ngượng ngùng xoắn xít, Lục Việt Minh khẽ cắn vành tai cô, nỉ non: “Có được không, Tiểu Duyệt?” Du Duyệt bị hôn đến mê muội, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu, giây tiếp theo liền bị anh bế lên, sải bước trở về phòng ngủ. Một người đàn ông khỏe mạnh có dục vọng, một phụ nữ xinh đẹp có cảm tình, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, lại cùng ngắm sao tâm sự, bầu không khí rõ ràng rất dễ phát sinh phương diện kia. Hai người lăn lộn trên giường, Du Duyệt tất nhiên không đến mức quá ham muốn, tuy rằng hiện tại mối quan hệ của hai người có chút không thích hợp, nhưng hai bên đều đang độc thân phát sinh quan hệ cũng dễ hiểu. Dục vọng qua đi, lý trí trở về, Du Duyệt trợn mắt phát hiện chính mình còn nằm trong lòng chồng cũ, tâm tình không thể nói là không phức tạp. Lục Việt Minh tự động lược giải vấn đề của cô, hỏi: “Mơ thấy cái gì? Ra một thân mồ hôi lạnh.” Anh không nói, cô còn không nhận ra, anh nói rồi cô lại cảm giác cả người đều ướt ướt dính dính, đặc biệt không thoải mái, giãy giụa muốn đứng lên: “Tôi đi tắm.” Lục Việt Minh một tay đem Du Duyệt kéo trở về: “Ngày mai hãy tắm, mới ra mồ hôi đi tắm luôn rất dễ ốm.” Vậy được rồi. Du Duyệt thành thật nằm xuống, ngáp một cái: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Không phải anh phải bay sớm sao?” “Bay lúc rạng sáng, 1h, bây giờ còn sớm.” Sớm muộn không phải là vấn đề nha, căn bản mới ngủ một tiếng, Du Duyệt nằm trong ngực anh, đầu óc trì độn mà chuyển động, cái tay không ý thức được mà sờ lên cơ bụng của chồng cũ, trong lòng cảm khái, người đàn ông này dáng người cũng đẹp quá đi, lúc phản ứng lại, vội vàng rút tay về sau lưng. Lục Việt Minh nở nụ cười trầm thấp, lồng ngực rõ ràng chấn động, Du Duyệt dường như có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đập trong lồng ngực anh, một cái hôn ấm áp dừng trên trán cô, Lục Việt Minh bình tĩnh mà nói: “Bây giờ còn trốn cái gì chứ?” Ý tứ chính là tối qua việc gì cũng đã phát sinh rồi, hiện tại mới xấu hổ có kịp không. Du Duyệt ngại ngùng: “Bằng không để tôi đến phòng ngủ phụ ngủ, anh phải dậy sớm, tôi cũng không làm phiền anh.” “Không có việc gì.” “…À” Du Duyệt yên lặng một lát, lại ngáp một cái: “Cả năm nay anh không có người phụ nữ nào sao? Ly hôn rồi sẽ rất tự do, mấy anh em của anh hẳn cũng sẽ giới thiệu cho anh mấy người, đều không ưng ý à?” Lục Việt Minh bắt lấy cái tay đang sờ loạn của cô, Du Duyệt phát hiện mình lại sờ lên cơ bụng của chồng cũ, đỏ mặt, nghe anh bình thản đáp: “Tôi không thích cùng làm chuyện này với người xa lạ.” “Lần đầu tiên của chúng ta cũng đâu có quen thuộc?” Cô cùng Lục Việt Minh phát sinh quan hệ khá sớm, lúc đã quen thì nhanh chóng quyết định kết hôn, ngày thứ ba theo anh về nhà họ Lục gặp trưởng bối, ngày thứ năm anh cùng cha mẹ về nhà cô gặp mặt trưởng bối thương lượng hôn sự, mười lăm ngày sau hai bên gia đình tổ chức một bữa tiệc đính hôn, gần 3 tháng sau tổ chức một đám cưới thế kỷ. Lần đầu tiên cô và anh chính thức hẹn hò là 2 ngày trước lễ đính hôn, Du Duyệt khi đó còn học Đại học, vừa đúng kỳ nghỉ dài, anh sợ cô khẩn trương liền mang cô ra ngoài ăn uống giải sầu, hai người đơn giản là đi ăn bữa cơm chiều, cùng nhau xem phim, về tới trường thì đã đóng cửa, cô thuận ý theo anh về nhà, lại thuận ý cùng nhau lăn lộn trên giường. Phía trước phía sau tính toán đâu ra đấy thấy không vượt qua năm lần mặt, cô khi đó cô chỉ biết tên anh là Lục Việt Minh, là đại thiếu gia nhà họ Lục, là bạn của anh trai cô, ngoài ra cái gì cũng không rõ. Mà Lục Việt Minh đối với cô cũng không khác biệt lắm, có điều có thêm chút hảo cảm, nhưng tuyệt đối vẫn là ở giai đoạn còn xa lạ. Lục Việt Minh vuốt ve mái tóc dài, nói nhỏ: “Em cùng người khác không giống nhau.” Có cái gì không giống nhau? Không phải đều là hai con mắt một cái miệng. Du Duyệt cũng không muốn cùng chồng cũ thảo luận vấn đề tình cảm, liền bĩu môi nói sang chuyện khác: “Anh nên tìm một người phụ nữ đi, nhu cầu sinh lý của anh rất cao, anh không nhận thấy sao?” Lục Việt Minh buồn cười, dán vào trán cô, hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?” “Tối hôm qua anh …”. Du Duyệt thật oán giận miệng lưỡi nhanh nhảu của mình, lời nói đến bên miệng đột nhiên thật ngượng ngùng, uyển chuyển đổi từ: “Chúng ta tối hôm qua 9h thì vào phòng, đến tận 12h anh mới xong, bế tôi đi tắm rửa, hơn nữa hiện tại chúng ta đã ly hôn, với tính cách của anh hẳn không chịu nổi nên mới cùng tôi, chắc là do lâu quá không gần phụ nữ, bị nghẹn à.” Lục Việt Minh vẫn chỉ cười, ngữ khí nghiêm túc hơn vài phần: “Tôi nói, tôi không thích cùng người xa lạ làm chuyện ấy.” “Được rồi, tùy anh vậy.” Du Duyệt nói xong xoay lưng lại với anh, Lục Việt Minh lại không có chút giữ khoảng cách, tự giác dán lại sau lưng cô, ôm cô và lòng, Du Duyệt nhịn không được than nhỏ: “Như thế này thì ngủ sao được?” “Trước kia đều ôm em như thế này để ngủ mà.” “Hiện tại không phải trước kia nha.” “Dù sao cũng đã làm rồi.” “…Tuỳ anh.” Du Duyệt lười so đo với anh, hiện tại cô mệt chết đi được, mơ màng nói với Lục Việt Minh vài câu: “Mau ngủ đi, mai còn dậy sớm.” Qua vài giây lại sửa lại: “Không đúng, là hôm nay.” “Ngủ đi.” Lục Việt Minh giọng nói tỉnh táo, nghe không ra nửa điểm mệt mỏi. “Tôi ngủ với em.” Du Duyệt đang ngáp lại bị nghẹn, hốc mắt chua xót, chớp chớp vài cái nén nước mắt chực rơi, đưa lưng về phía anh, cứ thế trừng mắt đến nửa đêm. Lục Việt Minh hô hấp vững vàng, ngủ hơn hai tiếng, lúc đó cô mới bắt đầu buồn ngủ, nằm trên khuỷu tay anh nặng nề ngủ. Cô không biết Lục Việt Minh đi lúc nào, hẳn là lúc 6h sáng, 8h sáng chuông báo thức vang lên, cô đúng giờ bò dậy cho thú cưng ăn uống, Lục Việt Minh nấu cháo để trong nồi, vẫn còn nóng. Anh nhắn WeChat cho Du Duyệt: “Em thích cháo thịt nạc củ mài, tôi đã nấu rồi, nếu lạnh thì hâm nóng lại hẵng ăn, dạ dày không tốt, đừng bỏ bữa sáng.” Còn có một cái: “Số lần tôi nấu cũng không nhiều lắm, hương vị không biết có được không, tôi ăn cũng không tồi, nếu em không ăn được thì gọi khách sạn đem đồ ăn đến.” Lúc này anh hẳn đang trên máy bay, nếu không phải nhắm mắt dưỡng thần thì chính là đang đọc xem tài liệu, Du Duyệt không trả lời quấy rầy anh, cháo thịt nạc củ mài vẫn còn ấm, đúng lúc vừa ăn, cô lấy một chén đầy, hương vị thật không tồi, ăn một chén lại thêm một chén. Trước kia lúc còn ở cùng nhau, Lục Việt Minh quả thật có vài lần vào bếp, đều là làm bò bít tết, đây là lần đầu tiên Du Duyệt ăn cháo anh nấu. Ở thành phố G, bữa sáng đều là ăn bánh bao bánh quẩy, uống cháo là sau này lúc bị ốm dưỡng thương thành thói quen. Lục Việt Minh đối với bữa sáng luôn tuỳ tiện, trong nhà đầu bếp chuẩn bị cái gì thì anh ăn cái đó. Từ khi cô lấy anh, một tuần 7 ngày có đến năm ngày uống cháo, nếu không phải Du Duyệt nháo đòi đổi khẩu vị, có lẽ một năm 365 ngày đều uống cháo Lục Việt Minh cũng không phản đối. Người đàn ông này thật sự không kén ăn nha. Chỉ là anh không biết, Du Duyệt hiện tại rất ít uống cháo, cũng không hẳn là cô thích cháo thịt nạc củ mài, cô thích bánh bao chiên, sữa đậu nành và bánh quẩy. Đã lâu không uống cháo, hiện tại khẩu vị cũng không tồi, mà Lục Việt Minh nấu cũng không nhiều, anh uống một ít, còn lại cô uống cũng vừa đủ. Ăn xong bữa sáng, dọn dẹp phòng bếp, lên video ngôi sao xem bình luận một lát, rồi lấy chăn đệm ném vào máy giặt, sau đó ra phòng khách nói chuyện với Đại Bạch, Đại Bạch nhấc mí mắt lên lười biếng liếc cô một cái, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp. Du Duyệt thấy nó tinh thần uể oải, chạy tới xem bát thức ăn, đã ăn hết rồi, một viên cũng không thừa, xem ra đúng như lời Lục Việt Minh nói, nó là do thiếu ngủ mà thôi. Du Duyệt thở phào một hơi, lại sợ ba còn mèo cùng Hà Thủ Ô đến quấy rầy nó nghỉ ngơi, đem chúng nó tới một phòng riêng, cái phòng này không bày biện đồ gì, chỉ có đồ chơi cho động vật, có khi cô kêu Quý Báu tới chính là để đem mấy con mèo nhốt vào đây. Chúng nó không thèm để ý, vẫn chơi đùa, lát sau quay sang liếm lông cho nhau. Du Duyệt đi tới cửa, quay đầu lại nói với chúng nó: “Không được đánh nhau đấy nhé, phải hoà thuận, biết không?” Bốn con vật đồng thời quay đầu lại nhìn Du Duyệt, chờ Du Duyệt bước ra cửa, lại tiếp tục cùng chơi đồ chơi, Du Duyệt đóng cửa lại bước ra phòng khách, cầm di động. Lục Việt Minh nhắn tin tới: “Em có đó không?” Du Duyệt: “Có, anh đang ở đâu vậy?” “Vừa xuống máy bay, liền muốn hỏi em có ăn bữa sáng không vậy?” “Tôi ăn rồi, tay nghề của anh chẳng tiến bộ gì cả, nhưng vẫn ăn được, ăn hết rồi nha.” “Ăn được là tốt rồi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước đã.” “Được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]