Chương trước
Chương sau
Bên ngoài hội trường, Đinh Tiềm ghé vào cửa sổ nhìn Hạ Lục đang ngồi cùng nhóm sinh viên kia, trong lòng buồn bực không thôi. Rõ ràng anh đã sai trợ lý đưa tờ giấy cho Hạ Lục thế nhưng con nhóc kia lại cố ý làm như không có gì.

Diệp Tiểu Huyền ở một bên châm ngòi thổi gió: “Cô nhóc kia cũng quá khó để đối phó, bắt chúng ta chờ cả đêm còn không thèm nói một tiếng.”

Đinh Tiềm không nói lời nào, nhảy qua cửa sổ rồi đi nhanh về phía trước.

“Đi không?” Diệp Tiểu Huyền mang theo tâm trạng vui sướng khi người gặp họa đuổi theo Đinh Tiềm, rồi lại bất động thanh sắc.

“Đi!”

Đinh Tiềm hậm hực, bỗng nhiên quay đầu lại. “Cậu cười cái gì mà cười!”

“Không thể trách tôi được. Dù sao thì bộ dạng của cậu bây giờ thật sự quá buồn cười.” Diệp Tiểu Huyền cùng Đinh Tiềm quen biết nhiều năm nhưng chưa thấy anh uể oải như thế này bao giờ, trông giống như con ruồi không đầu bay loạn xung quanh.

Có lẽ Đinh là một thanh niên có tài lại đẹp trai. Dưới ánh đèn flash của đám truyền thông hay khi ở trước đám dân mạng đông đảo thì anh là một người giàu có đáng hâm mộ, nhưng ở trước mặt cô gái tên Hạ Lục thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn được nữa. Vì cô mà thần hồn điên đảo, vì cô lạnh nhạt mà đau thương.

“Cậu có dám cùng tôi leo tường vào ký túc xá nữ không?” Đinh Tiềm bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Diệp Tiểu Huyền.

Diệp Tiểu Huyền theo kịp sau anh. “Dám a. Có cái gì mà tôi lại không dám chứ, chẳng phải cũng chỉ là leo tường thôi sao. Lúc học trung học cũng không phải chưa từng leo qua.”

Đinh Tiềm cười khổ một trận, cam chịu sự thất bại của mình.

Anh sống hơn 20 năm và được vô số cô gái theo đuổi, thế nhưng để nghiêm túc theo đuổi một cô gái thì đây là lần đầu tiên. Anh không có kinh nghiệm thực tiễn, không biết cách phán đoán cảm xúc của cô, cũng không biết cô đang vui hay đang buồn. Anh đã thật cẩn thận lấy lòng nhưng cô lại không tỏ thái độ rõ ràng. Lúc bàng hoàng anh cũng ngượng ngùng đi hỏi người khác.

“Đừng nản chí, cậu còn có hi vọng.” Diệp Tiểu Huyền không đành lòng nhìn bạn tốt buồn bã và mất mát.

“Làm sao cậu biết?” Đinh Tiềm rất muốn hỏi rằng anh ta cảm thấy thái độ của Hạ Lục đối với mình rốt cuộc là cái dạng gì.

Diệp Tiểu Huyền nhếch khóe miệng mỉm cười một cách thần bí. “Một loại trực giác.”

Náo loạn nửa ngày cuối cùng cũng chỉ là trực giác. Đinh Tiềm tức giận giơ tay đấm anh ta một quyền.

“Tớ muốn nói, đánh thành là hạ sách, đánh vào lòng người mới là thượng sách.” Diệp Tiểu Huyền lại nói.

Đinh Tiềm bật cười. “Nói cứ như cậu rất có kinh nghiệm.”

“Tôi đương nhiên so với cậu thì có kinh nghiệm hơn rồi, ít nhất khi tôi hạ gục được một cô gái thì cậu vẫn chưa tìm được lối đi.” Diệp Tiểu Huyền tranh thủ nói móc Đinh Tiềm một câu.

“Cậu? Hừ, tôi còn không biết cậu thế nào sao.” Đinh Tiềm hừ một tiếng trong lỗ mũi. Cậu ta rõ ràng là bị nhà gái hạ gục.

Hai người hạ thấp nhau vài câu rồi rời đi.

Trở lại phòng ngủ Hạ Lục ngồi ở trên giường xoa đôi chân sưng đau, tuy rằng có đôi giày chú nhỏ mang đến nhưng trước đó đi giày cao gót quá lâu cho nên ngón chân đều bị trầy da.

Tờ giấy Đinh Tiềm đưa sớm đã bị xoa đến nhăn dúm dó, Hạ Lục đem tờ giấy vuốt thẳng lại nhìn thêm lần nữa.

Lầu ba Hà Phong Hiên say mộng Giang Nam, một hàng chữ cứng cáp lại hữu lực, như nước chảy mây trôi. Chữ của anh cũng đẹp giống như con người của anh vậy.

Trong thời đại Internet có rất ít người có thể viết chữ bằng bút máy đẹp như vậy, có một số người vì mặt mũi mà cố gắng tập luyện ký tên làm sao cho thật đẹp, nhưng ngoại trừ chữ ký thì những chữ khác đều không thể xem. Thế nhưng Đinh Tiềm thì không giống vậy, mỗi chữ anh viết ra đều rất đẹp.

Hạ Lục nhớ tới bản thân khi còn nhỏ viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, bị anh cười qua rất nhiều lần.

“Chữ này của cháu mà cũng có thể gọi là chữ Hán à. Lệch trên lệch dưới rồi còn ngã trái ngã phải, nếu chú là giáo viên của cháu thì khi nhìn chữ viết này đến nội dung cũng không cần xem mà trực tiếp cho cháu một dấu vạch chéo đỏ thẫm.”

Đinh Tiềm thông minh nhưng lại độc miệng.

Hạ Lục rất xấu hổ. Cô chỉ là đứa trẻ ngoại quốc đến Trung Quốc học tập, có thể học được cách viết chữ Hán đã không tồi, bọn họ còn yêu cầu cô có thể làm triển lãm thư pháp sao?

“Cháu không phục hả?” Đinh Tiềm thấy nha đầu này có chút không phục, liền đánh nhẹ đầu cô một cái, giống như đối đãi với hai đứa cháu trai là Đinh Kiêu và Đinh Ký không nghe lời liền cho một cái đánh.

Vì để con nhóc này chịu phục, Đinh Tiềm cầm lấy bút máy viết lên hai chữ ở trên tờ giấy trắng rồi đưa cho Hạ Lục xem.

Hạ Lục mở to hai mắt nhìn chữ kia. Cho dù chữ của cô rất khó coi nhưng không có nghĩa cô không phân biệt được chữ của người khác có đẹp hay không.

Chữ của chú nhỏ so với chữ trong cuốn sách tiểu học của cô còn đẹp hơn.

“Cháu biết chữ hộ nhé.” Hạ Lục nho nhỏ đắc ý mà chỉ vào một chữ trong đó.

“Cái gì hộ, bên cạnh không phải còn có bộ thủ mã hay sao? Cháu xem lại đi.” Đinh Tiềm bị đứa trẻ thất học làm cho tức giận đến muốn bật cười, lại chụp lên đầu cô một cái.

Hạ Lục ôm đầu xoa xoa, tiếp tục xem hai chữ kia, bên cạnh bộ thủ mã là chữ hộ nếu vậy thì chữ này có nghĩa là con lừa. Chữ cái còn lại cô chỉ biết nó có bộ thủ mục ( 目) trong đó nhưng nhất thời nghĩ không ra chữ đó là gì.

(*)  (mã) 马    户 (hộ)    

|____|                             

驴 (con lừa)                    

Đinh Ký đang làm bài tập ở bên cạnh cũng thò cái đầu nhỏ qua, nhìn thấy hai chữ kia liền cười đến ngửa tới ngửa lui.

Hai chữ trước sau ghép với nhau… Hạ Lục lập tức hiểu rõ, oai miệng tức giận nói: “Chú nhỏ, chú có thể ký tên của cháu nghiêm túc được không hả.”

Con nhóc này tâm tư cũng thật lanh lợi, Đinh Tiềm cười một trận rồi phản kích trở về. “Về sau cháu cứ theo chữ của chú mà viết, nếu thầy giáo lại bảo cháu ký tên thì cháu cứ viết như vậy.”

( Đinh Tiềm viết hai chữ 瞎驴 (con lừa mù)  thay cho tên Hạ Lục là muốn trêu chọc cô, bởi vì con lừa mù ( 瞎驴): Xiā lǘ phát âm gần giống với Hạ Lục ( 夏绿): Xià lǜ)

Hạ Lục bĩu môi, không nói lời nào.

Đinh Tiềm đùa cợt đủ rồi liền đi đến phòng khách xem TV. Ngay lúc này Đinh Tuấn cũng trở lại, hai chú cháu thân mật nói chuyện với nhau, còn thảo luận xem có muốn cùng đi xem phim không.

Hạ Lục ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Cô gái nhỏ mỗi ngày đều phải làm vô số bài tập, vậy mà về nhà còn bị người ta giễu cợt, trong lòng tức giận vô cùng.

Chú nhỏ đối với chị Đinh Tuấn thật tốt. Chú chưa bao giờ đánh đầu chị ấy, còn muốn đi xem phim cùng nhau. Chú còn giúp chị ấy nhận chuyển phát nhanh. Quả thật là không giống như khi đối xử với cô, không phải vỗ đầu thì chính là đưa tay búng lên trán, quả thực không xem cô như con gái mà đối đãi.

Hạ Lục oán hận liền viết xuống hai chữ Đinh Tiềm xiêu xiêu vẹo vẹo, ở bên cạnh vẽ thêm cái đầu heo.

“Ai nha! Lục Lục, sao em lại viết loạn lên sách bài tập như vậy? Viết nhiều chữ như vậy thì trang giấy này xem như bỏ đi rồi.” Đinh Ký viết xong bài tập thì trách nhiệm tới kiểm tra bài tập của Hạ Lục.

Hạ Lục lúc này mới ý thức được mình phạm phải sai lầm, cũng ngây ngốc.

Đinh Ký che lại cái miệng nhỏ cười không ngừng, một phen đoạt lấy sách bài tập, giống như hiến vật quý mà đưa cho Đinh Tiềm.

Đinh Tiềm cùng Đinh Tuấn nhìn thấy những gì Hạ Lục viết ở sách bài tập thì lập tức cười to.

Đinh Tuấn tựa như cười ra nước mắt, hướng Hạ Lục nói: “Lục Lục, em muốn viết chú nhỏ là cái đầu heo hả, tốt xấu gì cũng phải viết tên chú ấy cho đúng chứ … Viết cái đinh thế là có ý gì, ba điểm thủy đâu (*)? Cười chết chị rồi.”

(*) Đinh Tiềm: 丁潜

Hạ Lục lại viết: 丁替 thiếu bộ thủ thuỷ 氵

Khuôn mặt Hạ Lục đỏ rực lên, yên lặng tiến lên lấy sách bài tập của mình.

Hai người con trai vẫn đang cất tiếng cười to. Đinh Tuấn lại nhìn ra gì đó, lập tức ngăn không cho hai người tiếp tục cười.

“Lục Lục từ nước ngoài trở về vì vậy không biết viết chữ Hán cũng rất bình thường. Mọi người đừng chê cười nữa, mặt em ấy cũng đã đỏ lên rồi.”

“Nó cũng sẽ đỏ mặt sao? Khuôn mặt đen như vậy mà.” Đinh Kiêu nghe được tiếng bọn họ cười cũng vội chạy tới xem náo nhiệt.

“Chính là đen giống như chai nước tương, căn bản nhìn không ra màu đỏ a.” Đinh Ký cũng vô tâm không phổi mà trêu ghẹo rồi đem sự tình từ đầu tới đuôi nói cho Đinh Kiêu nghe, chọc cho cậu ta cười đến mức lăn lộn ở trên sofa.

Đinh Tiềm thấy cháu gái Đinh Tuấn hướng phía mình bĩu môi lúc này ý thức được bọn họ vui đùa có chút quá đáng. Anh hướng về phía cháu trai làm khẩu hình im lặng rồi đi xem Hạ Lục.

Thấy cô bé ghé vào trên bàn viết chữ, tay còn cố sức mà nắm chặt bút, khuôn mặt nhỏ banh đến gắt gao, rất hiển nhiên là đang tức giận, anh liền muốn an ủi cô.

Lại nói cô gái nhỏ da mặt như thế nào lại mỏng như vậy a.

“Không sao! Lục Lục à, chỉ cần cháu chăm chỉ luyện viết thì sẽ không còn lỗi chính tả nữa. Nếu không thì để chú dạy cho cháu nhé.” Đinh Tiềm thu hồi ý cười, bắt đầu dạy Hạ Lục.

Hạ Lục ngẩng mặt nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.

Đinh Tiềm mỉm cười với cô.

Điều khiến cho Hạ Lục không nghĩ tới chính là Đinh Tiềm chỉ dùng ba ngày  để viết ra rất nhiều chữ mẫu. Cô có thể dựa vào chữ của anh để luyện viết.

Khi mở cuốn vở ra Hạ Lục đã rất kinh ngạc, cô bị nét bút tiêu sái của anh làm cho sợ ngây người. Sau khi phục hồi tinh thần cô liền theo bảng chữ mẫu kia luyện viết.

Khi đó mỗi ngày cô đều lật mở cuốn vở kia, từng trang giấy đều đã ố vàng nhưng cô vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, đến cả mép giấy cũng không bị nhăn nhúm. Trước kia cô chỉ biết đó là bảng chữ mẫu cho đến khi lên cao trung mới biết được những gì anh ghi chép đều là thơ cổ.

Đem tờ giấy kẹp vào trong sách, Hạ Lục nhìn về phía bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, làn gió nhẹ nhàng quất vào mặt, trong lòng trước sau vẫn không thể tin được anh sẽ thật sự thích mình. Ở trong lòng cô anh vẫn luôn cao cao tại thượng, tự tin lại mang theo kiêu ngạo, buộc người khác phải ngước nhìn mình, vậy thì tại sao anh lại thích một cô gái tới từ Châu Phi như cô?

Hôm nay, Hạ Lục mới vừa tan học thì Đinh Ký gọi điện thoại tới bảo cô ngày hôm sau trở về Đinh gia.

“Anh có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với cả nhà. Lục Lục, anh hy vọng em sẽ ủng hộ anh.” Đinh Ký ở trong điện thoại nói.

“Chuyện quan trọng gì? Không lẽ anh muốn từ bỏ thi đại học để đi lưu lạc?” Hạ Lục cười chế nhạo cậu.

Đinh Ký cười cười. “Cũng không sai biệt lắm, dù sao ngay từ đầu khi nghe thấy tin tức này phản ứng của ba mẹ giống như anh thật sự sẽ đi lưu lạc, bọn họ một lòng muốn đưa anh đi Mỹ học kiến trúc nhưng anh không có hứng thú.”

Hạ Lục tiếc hận nói: “Không biết có bao nhiêu người muốn được đi Mỹ để học tập. Nếu không phải là vì kinh tế và thực lực không đủ thì chính là thành tích không đạt yêu cầu, vậy mà anh ở trong phúc lại không biết hưởng.”

“Anh cho rằng em hiểu rõ con người anh.” Đinh Ký ngữ khí căm giận bất bình.

Hạ Lục thấy cậu bỗng nhiên đề cao âm lượng thì không nói giỡn nữa. “Em biết mà, anh muốn làm Sherlock Holmes chứ gì, nếu anh đã suy nghĩ kĩ vậy thì em sẽ ủng hộ anh.”

“Lúc này mới đúng là em của anh.” Đinh Ký cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Ngày hôm sau, sau khi trở về Đinh gia Hạ Lục lập tức đi tới phòng Đinh Ký. Cô muốn nói chuyện với cậu trước khi cậu tuyên bố mọi chuyện với người nhà.

“Trường học có hai suất đi học tại Thanh Hoa, giáo viên đã đưa đơn đề cử để anh điền thông tin, nhưng anh không có hứng thú.” Đinh Ký nói.

Một cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt thế nhưng cậu lại không cần, có thể thấy được cậu đã quyết tâm. Hạ Lục ý thức được điểm này thì không tiếp tục khuyên bảo nữa. Cô đi đến trước mặt cậu ta rồi bày ra bộ dáng giống như một người chị gái khẽ vuốt lên mái tóc của cậu.

“Tiểu Đinh Đinh cũng đã trưởng thành rồi.” Hạ Lục buồn bã nói.

“Lăn, anh là anh của em đó.” Đinh Ký lập tức kháng nghị.

Lúc hai người đang nói chuyện thì có người gõ cửa. Chỉ một lát sau thì Đinh Tiềm đi vào. “Người trong nhà đều tới rồi, cháu có chuyện gì thì có thể xuống dưới tuyên bố.”

Hai người đứng rất gần nhau nhưng Đinh Tiềm lại vờ như không phát hiện ra, mặt không biểu cảm.

Ở phòng khách, người lớn gồm có vợ chồng Đinh Triệu Ninh và Đỗ Hành Trí, vợ chồng bác cả Đinh Chí Quốc, vợ chồng bác hai Đinh Chí Tường, chú nhỏ Đinh Tiềm, chị họ Đinh Tuấn cùng em họ Hạ Lục đều tề tựu, Đinh Ký bắt đầu nói rõ mọi chuyện.

Bởi vì cha mẹ ở Nam Kinh, hơn nữa còn rõ ràng phản đối việc con trai ghi danh đại học cảnh sát. Đinh Ký đành phải cùng mọi người mở một buổi họp gia đình bắt đầu bỏ phiếu đối với mong muốn của cậu.

Đỗ Hành Trí là người đầu tiên tỏ vẻ kinh ngạc. “Cái gì, cháu muốn thi vào đại học cảnh sát, về sau sẽ trở thành cảnh sát? Chuyện này sao có thể được, làm cảnh sát có quá nhiều nguy hiểm.”

Đỗ Hành Trí yêu thương tất cả con cháu của mình, mỗi người đều giống như đầu quả tim của bà. Bà làm sao có thể để cháu trai đi mạo hiểm.

“Bà nội, bà nghe cháu nói đã.”

Đinh Ký hướng mọi người nói rõ chí hướng của bản thân, từ nhỏ cậu đã có nguyện vọng muốn làm một người giống như Sherlock Holmes, đáng tiếc ở Trung Quốc không thể làm một nhà trinh thám mà chỉ có thể làm cảnh sát, thi vào đại học cảnh sát là con đường duy nhất.

“Anh họ và cả Lục Lục đều ủng hộ cháu.” Đinh Ký sớm đã gọi điện cho anh họ Đinh Kiêu ở nước Mỹ xa xôi, nhằm lôi kéo sự ủng hộ của anh ta, mà chị họ Đinh Tuấn luôn luôn yêu thương cậu thì không cần nói cũng biết chị ấy cũng sẽ ủng hộ.

Nhìn thấy các trưởng bối im lặng, Đinh Tuấn lập tức nói: “Cháu cảm thấy mỗi người trong nhà chúng ta không nhất định đều đi tới Mỹ học tập. Cháu cùng chú nhỏ đều học ở Mỹ nhưng cuối cùng còn không phải vẫn về nước gây dựng sự nghiệp hay sao. Nếu từ nhỏ Tiểu Đinh Đinh đã có ước mơ cảnh sát, hơn nữa còn quyết tâm làm được vậy thì người trong nhà hẳn là nên ủng hộ em ấy.”

Hạ Lục cũng vội nói: “Đúng vậy ạ. Cháu cảm thấy nếu có thể chọn công việc mình yêu thích vậy thì tương lai cũng có thể làm nên việc lớn.”

“Nhưng mà việc này quá nguy hiểm. Hiện tại mỗi nhà đều là con độc đinh vì thế bác có thể hiểu tâm trạng của cha mẹ cháu, ai cũng hy vọng con cái của mình bình bình an an.” Mẹ của Đinh Kiêu là Lý Phượng Hà không phải không có nỗi lo lắng.

“Cháu cũng không phải đi đánh giặc như vậy thì làm sao có nguy hiểm được chứ. Nếu như mỗi người đều sợ nguy hiểm vậy thì lấy ai để duy trì yên ổn cho xã hội này? Ông nội, ông khi xưa chẳng phải cũng là bỏ văn từ võ để tham gia cách mạng hay sao, nếu không như vậy thì nhà của chúng ta sao có thể trở thành một gia đình quân nhân lớn như bây giờ.” Tài ăn  nói của Đinh Ký không tồi, còn biết lấy sự tích của ông nội ra lay động mọi người.

Đến lúc này mọi người cũng không biết phải nói cái gì nữa, nếu nói tiếp thì có vẻ như tính giác ngộ còn không bằng một đứa trẻ 18 tuổi. Lão gia tử Đinh Triệu Ninh tính cách cương trực công chính, luôn là người lo cho nước cho dân trong nhiều năm qua, người trong nhà đều biết tính tình của ông.

Tiểu tử này còn rất biết cách ví dụ. Hạ Lục ngồi một bên cười trộm, thừa dịp người một nhà thảo luận chuyện này cô mới lặng lẽ di chuyển tầm mắt ở trên mặt mỗi người.

Hạ Lục có thể nhìn ra ông nội Đinh rất tán đồng với lời nói của cháu trai, thậm chí còn mang theo sự thưởng thức. Dù sao thì Đinh Ký cũng xuất thân từ một gia đình tốt, có hoàn cảnh sống cực kỳ tuyệt vời, thế nhưng cậu vẫn có thể có một tư tưởng như vậy quả là hiếm có.

So sánh với biểu tình của mọi người thì Đinh Tiềm dường như có chút kỳ quái. Anh giống như đang rơi vào trầm tư, lại giống như đang làm việc riêng, tóm lại anh có chút thất thần.

Hạ Lục vừa thấy liền biết anh cùng mọi người đang không cùng suy nghĩ.

“A Tiềm, con thấy thế nào?” Lúc này Đỗ Hành Trí mới lên tiếng hỏi con trai bảo bối của mình.

Đinh Tiềm tuy rằng tuổi không lớn thế nhưng kiến thức lại vô cùng rộng rãi, chủ ý cũng có rất nhiều, thường có những giải thích vô cùng độc đáo.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào người trong nhà gặp chuyện đều thích tìm anh thương lượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.