Lúc Từ Vãn Tinh bị La Học Minh gọi lên văn phòng thì đã là buổi chiều. Lúc này đang là giờ giải lao, Tiểu Phân Đội Ma Tương đang đứng trên hành lang nói chuyện phiếm. Bề ngoài của Mập Mạp vốn mượt mà, sau khi mặc thêm áo phao dày nặng thì cậu ta càng thêm tròn xoe. Cậu ta xoa xoa tay cảm thán: “Trời càng ngày càng lạnh, mặc dày thế này đến mình còn thấy bản thân như quả bóng.” Xuân Minh lé mắt đánh giá kẻ này sau đó cười cười: “Cậu có không mặc gì thì cũng giống quả bóng.” “Cậu mới giống quả bóng ấy, cậu chính là cái bồn cầu!” Mập Mạp tuôn cả tiếng địa phương Tứ Xuyên. “Cậu mới là cái bồn cầu.” “Chính cậu ấy!” Từ Vãn Tinh vỗ vỗ vai hai kẻ kia và nói lời công bằng, “Đại ca không cãi với nhị ca, đừng cãi cọ nữa, hai người đều là bồn cầu.” Mấy kẻ còn lại đều cười ha ha. Đại Lưu nói: “Dù sao hiện tại cũng không đánh được mạt chược vì thế chúng ta dứt khoát đổi tên thành Tiểu Phân Đội bồn cầu đi.” Mập Mạp: “Cái gì? Cậu nói lại xem, cái gì phân đội?” Mọi người nhìn nhau sau đó nhất trí đồng ý khai trừ tư cách thành viên của Đại Lưu, nguyên nhân vì quá ngu. Câu chuyện vừa đổi đề tài đã bay tới trên người Kiều Dã. Mập Mạp lé mắt hỏi Từ Vãn Tinh: “Này, nghe nói Kiều học bá bị gãy tay, nhưng vì sao lại là cậu giúp cậu ta ghi chép thế?” Xuân Minh gật đầu, vẻ mặt ý nói “Tôi cũng không phải tám chuyện đâu, tôi chỉ tò mò thôi”. Cậu ta nói, “Quan hệ của hai người hiện tại khá tốt nhé, chúng ta lăn lộn một năm nhưng tôi chưa thấy cậu lao lực vì người nào như thế. Cậu vừa tìm lớp trưởng mượn vở, lại còn thay cậu ta chép nữa chứ.” Từ Vãn Tinh trừng mắt: “Tôi thật ra cũng muốn chép bài cho mấy người đó, nhưng vấn đề là mấy người xem có hiểu không? Có hiểu không hả?” Đại Lưu gật đầu: “Lời này có lý, học tra thì cần ghi chép để làm gì? Chùi đít còn ngại nữa là.” Vạn Tiểu Phúc từ phòng giáo viên dưới lầu đi lên thấy Từ Vãn Tinh đứng trên hành lang thì tiến lên nói sư gia tìm cô. Từ Vãn Tinh nháy mắt, sau đó quay đầu lại hỏi Xuân Minh: “Mắt phải nhảy tài hay nhảy tai nhỉ?” Xuân Minh thân thiết cười trả lời: “Không quan tâm nhảy cái gì, sư gia tìm cậu thì có lần nào có chuyện tốt không?” Được rồi, đành chấp nhận vậy. Mập Mạp phỏng đoán: “Hơn phân nửa là thành tích thi giữa kỳ đã có, sư gia muốn tẩn cậu.” Đại Lưu: “Nói không chừng hai cô giáo của hai môn song ngữ đi mách lẻo nói cậu còn cách điểm đạt tiêu chuẩn quá xa.” Xuân Minh đồng tình lướt qua chân cô nói: “Làm xong 3000 cái ngồi xổm thì nhớ làm động tác giãn gân cốt, đừng để cơ bắp cuồn cuộn thì chết.” “Tôi nói này, sao các cậu không thể tích cực một chút hả?” Từ Vãn Tinh nhướng mày, “Không thể ngẫm theo chiều hướng tốt là tôi có tiến bộ, cả hai môn song ngữ đều đạt tiêu chuẩn nên sư gia nước mắt lưng tròng muốn khen ngợi tôi hả?” Người đứng đó không ai nói chuyện, tập thể mọi người dùng tiếng cười như quỷ khóc sói gào mà đáp lại cô. Từ Vãn Tinh mặt không biểu tình xoay người đi về văn phòng và ném xuống một câu: “Chờ đó cho tôi!” Ngoài miệng tuy tàn nhẫn nhưng trong lòng cô vẫn hơi thấp thỏm. Từ Vãn Tinh thử gõ gõ cửa văn phòng thì thấy La Học Minh nghiêng đầu tới chỗ cửa sổ và gật đầu ra hiệu. “Vào đi.” Cô đánh giá biểu tình của La Học Minh, hình như cũng tạm, dù sao cũng không thấy tức giận. La Học Minh không hề nhắc tới chuyện gian lận mà chỉ đặt hai bài thi lên bàn và nói, “Nói đi, đây là mặt trời mọc từ hướng Tây hay bầu trời rớt bánh bao? Đại ma vương học lệch của chúng ta thế mà lại nghiêm túc làm bài, cả hai môn đều gần như đạt tiêu chuẩn đây này.” Từ Vãn Tinh sửng sốt, ngay sau đó không thể tin tưởng mà cầm lấy một bài thi nhìn kỹ. Ai? Ai ai ai???
Sau đó cô cười nở hoa. “Ha ha ha ha, em biết ngay mà, em nói cái gì nhỉ ——” cô quả thực hận vì đám Xuân Minh và Mập Mạp cùng mấy kẻ coi thường cô không ở trước mặt, như thế cô có thể đập bài thi vào mặt bọn họ để cả đám phải rửa mắt mà nhìn. Tiếc là bọn họ không ở đây. Sau đó cô lại hi hi ha ha cầm bài thi ngữ văn lên giở tới bài giám định và thưởng thức thơ từ. “Ối chà, 8 điểm cơ đấy?! Ha ha ha, em đoán được sẽ rất cao nhưng không nghĩ tới còn được điểm tuyệt đối!” Cô kinh ngạc vẩy vẩy bài thi, vẻ mặt diễu võ dương oai nói, “Ghi chú của học bá đúng là không phải đùa đâu!” La Học Minh vẫn nhìn cô vừa cười vừa lải nhải, mãi tới lúc này ông mới nắm được mấu chốt: “Ghi chú của ai?” “Thì Kiều Dã.” Từ Vãn Tinh không hề có ý định gạt ông, cô ngước mắt đắc ý nói, “Lần trước em chẳng phải đã hỏi bài cậu ta ư? Có lẽ cậu ta thấy em có lòng ham học nên còn chủ động đưa ghi chú môn tiếng Anh cho em. Cậu ấy còn viết cả những tâm đắc trong giám định và thưởng thức thơ từ cho em.” Cô cười hì hì đặt bì thi lên bàn, còn rất phấn chấn đọc cho La Học Minh nghe: “Cái gì mà thơ Đường mang theo đại khí hào hùng, dân chúng yên vui. Thơ Tống ôn nhu uyển chuyển, phần nhiều biểu đạt nỗi buồn ly biệt, oán hận……” Lúc đầu La Học Minh ngẩn ra, sau đó lập tức cười nhìn cô đọc như niệm kinh và vội vàng vẫy tay nói, “Được rồi, đừng có ở đây đọc như đọc kinh, thầy dốt ngữ văn lắm, em có đọc nữa cũng vô dụng!” “Thế thầy tìm em tới đây làm gì?” Cô lại cười hì hì thò qua hỏi, “Có phải thầy muốn khen ngợi em không? Đây, em đang dỏng tai lên nghe đây.” Vừa nói cô vừa khoa trương xách tai mình lên ý bảo mình đang sẵn sàng nghe rồi. La Học Minh không nhẹ không nặng gõ lên đầu cô nói: “Ngữ văn vừa vặn đạt tiêu chuẩn, còn tiếng Anh vẫn chưa đạt chuẩn đâu! Nếu đổi thành người khác thì khóc còn không kịp thế mà em còn không biết xấu hổ đòi thầy khen hả?” “Thầy cũng nói đó là người khác, em lại là người khác sao? Em chính là đại ma vương trước giờ còn không biết đường tiêu chuẩn ở đâu cơ mà!” Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. La Học Minh không nhịn được bật cười thoải mái. “Cũng coi như em tự biết mình biết ta.” Ông chọc chọc cái trán của cô nhóc sau đó khoặm mặt nói, “Lần này có tiến bộ, lần sau phải nỗ lực hơn! Sắp lên lớp 12 rồi mà mới được có thế này thì ăn thua gì. Cách trọng điểm thi đại học còn xa lắm.” Dù không khen cô nhưng nghe ngữ khí này cũng không khác khích lệ bao nhiêu. Từ Vãn Tinh cười sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đoan chính hành lễ: “Tuân lệnh!” Trước khi đi cô chớp chớp mắt nói: “Thầy chờ xem, lần sau chắc chắn em sẽ đạt tiêu chuẩn, còn vượt ít nhất 5 điểm!” Từ Vãn Tinh không phải người tâm tư tỉ mỉ, cũng không nghĩ vì sao La Học Minh phải gọi cô tới nói chuyện, nếu chỉ vì hai môn này cô có tiến bộ thì cũng quá chuyện bé xé ra to. Còn nếu ông thật sự muốn cổ vũ học trò thì vì sao chỉ nói dăm ba câu như thế. Cô đi tới phòng vệ sinh ở cuối hành lang sau đó tâm tình thoải mái vui vẻ ư ử hát và đi về lớp học. Lúc đi qua văn phòng khoa văn cô lại thình lình nghe thấy tên mình thế là vội đi chậm lại. Giọng Trương Xuân Nguyệt cao vút, mang theo tức giận không thể giấu. “Thầy ấy quá thiên vị. Ai cũng biết thầy ấy yêu quý Từ Vãn Tinh. A, đánh nhau thì thầy ấy đi tới chỗ hiệu trưởng cầu tình. Đến trễ cũng chỉ phạt ngồi xổm là xong. Ngay cả gian lận thi cử thầy ấy cũng thay con nhóc kia đảm bảo. Chuyện rõ ràng như thế không biết thầy ấy còn có cái gì mà đảm bảo!” Tim Từ Vãn Tinh cứng lại, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Cô ta nói cái gì? Gian lận thi cử?! Bên trong là mấy giáo viên tổ tiếng Anh, tất cả đều đang khuyên Trương Xuân Nguyệt. “Cũng đâu phải đảm bảo cho con bé, chuyện này không bằng không cớ, sao có thể trực tiếp định tội cho học sinh được?” “Đúng vậy, dù con bé có gian lận thật nhưng không có chứng cứ cũng không thể nói lung tung. Hơn nữa hiện tại tính tình của đám nhỏ không vừa đâu, nếu tụi nó thấy tủi thân trực tiếp tố cáo cô lên cục giáo dục nói cô bôi nhọ nó gian lận thì chỉ có cô thiệt, nó sẽ chẳng sao cả.” “Thầy La là thầy giáo lâu năm, tôi làm việc với thầy ấy nhiều năm như thế nên biết thầy ấy không phải người thiên vị học trò vô lý.” “Còn nói không bất công, thầy ấy đã hoàn toàn nghiêng hẳn sang con bé ấy rồi còn gì? Tiếng Anh của Từ Vãn Tinh là tôi dạy, vì thế tôi rõ hơn ai hết rốt cuộc nó làm bài thế nào. Mặc kệ việc này thầy La xử lý ra sao thì theo tôi gian lận chính là gian lận!” Ngay sau đó có người vọt vào văn phòng. “Cô nói ai gian lận?” Từ Vãn Tinh nắm chặt tay cố nén lửa giận mà phun ra một câu này. Mấy thầy cô không ngờ đối tượng chính bị bàn tán lại nghe được đoạn đối thoại của bọn họ thế là tất cả đều cả kinh. Trần Quỳnh vẫn im lặng nãy giờ lập tức đứng lên hòa giải: “Từ Vãn Tinh, cô Trương nói lời nóng giận, em đừng coi là thật ——” “Nó chính là như thế.” Trương Xuân Nguyệt ngắt lời Trần Quỳnh, mắt liếc Từ Vãn Tinh nói, “Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi hả? Thành tích của cô là thật hay giả thì cô rõ hơn tôi nhiều không phải sao?”
Không có người nào nói nữa. Trương Xuân Nguyệt cứng rắn nhận định Từ Vãn Tinh gian lận, các thầy cô còn lại cũng khuyên, nhưng bọn họ đều có cân nhắc của riêng mình. Bất kể tin ai bọn họ cũng không muốn nhúng tay quá nhiều. Huống hồ ở đây ngoài Trần Quỳnh là có dạy Từ Vãn Tinh môn ngữ văn, còn những người khác chẳng liên quan gì tới cô. Bọn họ sẽ không vì một học sinh rồi khiến Trương Xuân Nguyệt mất mặt. Từ Vãn Tinh chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên đầu, cô cười lạnh một tiếng sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Phải, thành tích của tôi thật hay giả tôi rõ hơn cô. Vậy cô có tư cách gì nói tôi gian lận?” Trương Xuân Nguyệt không nghĩ tới cô lại nhanh mồm dẻo miệng lấy lời của chính cô ta ra phản bác vì thế cô ta lập tức nổi đóa lên, “Cô đừng tưởng có chủ nhiệm lớp thiên vị thì có thể vô pháp vô thiên! Việc này tôi sẽ nói với hiệu trưởng, dù không bị đuổi học thì cô cũng sẽ bị phê bình trước toàn trường!” “Cô dựa vào cái gì nói tôi gian lận? Chỉ vì tôi thi tốt hơn trước kia à?” Từ Vãn Tinh liều mạng nén lửa giận đang sôi trào mà hỏi, “Tôi không thể tiến bộ hả? Tôi cũng chỉ có thể mãi mãi kém hả?” “Đúng, cô chính là cái loại học mãi không nên hồn. Tôi dạy cô đã hơn một năm nhưng bùn nhão trét không lên tường, cái này tôi rõ hơn ai hết.” Trương Xuân Nguyệt chém đinh chặt sắt mà nói. Nói xong cô ta quay lại chất vấn Trần Quỳnh, “Cô Trần, cô nói cho nó nghe chuyện cô bắt quả tang nói gian lận đi.” Trần Quỳnh hoảng hốt, vội xua tay: “Không, tôi chưa từng nói như thế!” Đám đông chăm chú nhìn, mọi ánh mắt đều hướng về phía Từ Vãn Tinh, mang theo tìm kiếm, mang theo đồng tình, mang theo khinh thường, mang theo các loại thành kiến. Cái này giống hệt từ prejudice mà cô đã học trước khi thi. Những ánh mắt đó giống kim châm đâm lên người cô nhưng cô vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ sau đó chậm rãi quay đầu nhìn Trần Quỳnh và nhẹ giọng hỏi: “Cô Trần cũng cho rằng em gian lận sao?” Trần Quỳnh chần chờ nói: “Cũng không phải ——” Trương Xuân Nguyệt nói chắc chắn như thế nên cô ta cũng không tiện đứng trước mặt đồng nghiệp nói: “Không, cô tin tưởng em không gian lận.” Cho dù trong lòng cô cũng không nghĩ Từ Vãn Tinh là đứa trẻ gian dối thủ đoạn nhưng dưới tình huống này cô ta cũng không tiện phân rõ lập trường đối nghịch với Trương Xuân Nguyệt. Dù sao cũng là đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy…… Người trưởng thành xử sự trước giờ đều không đơn giản như trẻ con. Từ Vãn Tinh mạnh mẽ đứng ở kia, trước sau chưa từng cúi đầu. Cô tùy tiện nhưng không có nghĩa là cô không biết nhìn ánh mắt kẻ khác. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp. Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Trên thực tế đứa nhỏ lớn lên trong gia đình không kiện toàn như cô luôn mẫn cảm với ánh mắt và sắc mặt của người khác. Một câu “Cũng không phải” khác hoàn toàn câu “Cô tin em”. Nói cách khác Trần Quỳnh cũng cho rằng cô có nghi ngờ gian lận. Giờ khắc này Từ Vãn Tinh chỉ cảm thấy châm chọc. Cô biết có thể nói ra chuyện Kiều Dã cho mình mượn ghi chú trong đó ghi lại những điều cậu tâm đắc. Cô cũng có thể đọc làu làu những kiến thức về thưởng thức và giám định thơ từ học được từ cậu. Cô hoàn toàn đủ khả năng chứng minh bản thân trong sạch, có thể nói vanh vách những kiến thức cô thức đêm để học. Nhưng cô không làm thế. Trương Xuân Nguyệt chưa từng hỏi cô vì sao lại tiến bộ, cũng không hỏi cô đã nỗ lực hay trả giá thế nào. Cô ta đơn phương phủ định mọi nỗ lực của cô, cứ thế định tội như ván đã đóng thuyền. Gian lận thi cử. Gian lận thi cử. Cô ngẩng cao đầu, cổ nghẹn muốn chết nhưng lại muốn cười thật to. Cô nói: “Trương Xuân Nguyệt, thi tốt hay không là do bản lĩnh của tôi. Tôi có thể vì chán ghét loại người thấy lợi là sáng mắt như cô nên mới không thèm học tiếng Anh; cũng có thể vì tiền đồ của chính mình mà lại nỗ lực học. Cô là cái thá gì? Chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, còn nhận hối lộ. Cô không có tư cách phán xét tôi!” Mấy câu này không khác sóng to gió lớn, mọi giáo viên trong văn phòng lập tức đổi sắc mặt. Thầy Hoàng cuống quít ngăn cô lại: “Từ Vãn Tinh, không được nói hươu nói vượn!” Trương Xuân Nguyệt đã đến điểm cuồng nộ, cô ta xông lên xách cổ áo Từ Vãn Tinh mà rít lên, “Cô nói cái gì?!” Trần Quỳnh tiến lên một bước giữ chặt lấy tay Trương Xuân Nguyệt nói, “Đừng so đo với trẻ con, nó chỉ bộc tuệch thôi!” Từ Vãn Tinh cứng đờ nói: “Không, tôi không phải bộc tuệch. Tôi nói thật, là lời từ đáy lòng.” Trương Xuân Nguyệt thét chói tai: “Cô có bằng chứng gì mà dám ở đây ba hoa chích choè?!” “Vậy cô có bằng chứng gì mà dám ba hoa chích chòe về thành tích của tôi?” …… Trong văn phòng loạn như một nồi cháo. Chờ La Học Minh nghe tin tới văn phòng khoa văn thì Từ Vãn Tinh đã bỏ đi. Các thầy cô khác đang vây quanh Trương Xuân Nguyệt, còn cô ta thì vùi đầu trên bàn khóc lớn. “Còn dạy dỗ gì nữa! Một đứa học sinh hạng bét cũng có thể vũ nhục nhân cách của tôi, đúng là vô cùng nhục nhã!” La Học Minh chỉ nhìn chung quanh một vòng và hỏi: “Từ Vãn Tinh đâu?” Trương Xuân Nguyệt khóc lóc ngẩng đầu: “Đều lúc này rồi mà trong mắt thầy cũng chỉ có Từ Vãn Tinh thôi!” Sắc mặt La Học Minh cũng không đẹp nhưng ông không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn Trương Xuân Nguyệt một cái sau đó xoay người rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]