Tống Châm cạn lời nhìn Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều tỏ vẻ hợp tình hợp lý, nghiêng đầu nói: "Nếu cậu muốn về nhà cũng được."
Tống Châm thầm nghĩ tớ về cái rắm nhá! Đã trễ thế này, ba cậu chắc chắn sẽ tra hỏi.
Cậu chơi một ngày, lại khóc một hồi, thoạt nhìn uể oải không còn sức cãi nhau với Quan Vô Kiều, hai người cùng nhau lên xe, cậu mơ màng ngủ được hơn 10 phút, lần nữa mở mắt thì đã đến cửa khách sạn.
Sảnh khách sạn sáng rực đèn, hành lang thoang thoảng mùi thơm, phòng thoạt nhìn xa hoa thoải mái, nhưng Tống Châm không hề thích ở khách sạn, cậu mỗi lần ở khách sạn đều sẽ bị ốm vặt, không sốt thì là đau bụng, cho dù là khách sạn mấy sao. Cậu nhìn Quan Vô Kiều, sự bất mãn với người trước mặt đạt tới đỉnh điểm, cậu giãy ra khỏi tay Quan Vô Kiều tay, bò lên giường, chuẩn bị ngủ trước một lúc, dù sao mai cũng không đi học, buổi tối thức đêm không sợ dậy trễ.
Quan Vô Kiều đi tới bên cạnh cậu, giúp cậu dém chăn, nói: "Tôi đi xuống mua chút đồ ăn vặt."
Tống Châm giả vờ không nghe thấy, ôm chăn ngủ, cũng không biết qua bao lâu, điện thoại vang lên, cậu bực mình đạp không khí mấy cái, sờ điện thoại thì thấy là ba mình.
Tống Sùng Châu gọi điện thoại cho cậu, hỏi thăm mấy câu, chỉ là dạo gần đây Tống Châm rất có thể phải tạm nghỉ học nên ông gọi thường xuyên hơn chút, lúc Tống Sùng Châu hỏi còn đủ tiền tiêu không, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-mot-inch/2520269/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.