Trong gian phòng vừa đen kịt lại vừa vắng vẻ, hai người chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp của nhau. Một lúc lâu sau, tiếng nói trầm thấp của Lý Dục Phong vang lên: “Tôi thực sự là may mắn.”
Quảng Vĩ Đông run rẩy một chút, ảo não mang theo oán giận nói: “Tôi thực sự là xui xẻo.”
Lý Dục Phong phát sinh tiếng cười trầm thấp.”Vậy à? Vì sao?”
“Trước kia đã xui, hiện tại càng xui hơn.” Quảng Vĩ Đông phiền muộn không muốn nhắc tới.
“Cậu không hy vọng ở cùng tôi một chỗ sao?” Lý Dục Phong nhàn nhạt hỏi.
“Hai đại nam nhân ở cùng một chỗ, có ý tứ gì?”
“Cái này hình như trước đó tôi đã từng nói với cậu?”
Nói tới trước đây, Quảng Vĩ Đông hút khí.”Trước đây tôi chẳng phải đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Tôi không thích nam nhân, cho dù thích, cũng không phải anh!”
Trong bóng tối không thể thấy được biểu tình của đối phương, nhưng Quảng Vĩ Đông vẫn rõ ràng cảm giác được sức Lý Dục Phong ôm mình dường như tăng lên.
“Vậy cậu thích thế nào?” Âm thanh của hắn trầm thấp.
“Tôi…” Quảng Vĩ Đông cũng không nói được, y không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: “Anh khi đó nói thích tôi là nói dối đi? Nếu thật sự là thích, như thế nào thời điểm đi cũng không nói một tiếng? Hơn nữa trong sáu năm một chút tin tức cũng không có.”
Hanh, làm gì mà bất cứ tin tức gì cũng không có! Quảng Vĩ Đông ở trong lòng bổ sung.
“Bởi vì tổ phụ của tôi muốn tôi ra nước ngoài làm việc, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-may-man-cua-ta/806/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.