Tối hôm ấy, có lẽ là lần đầu tiên Tùng nói nhiều đến như vậy.
Cậu kể cho Emma nghe về cuộc sống ở Việt Nam, về những con phố với đầy những quán ven đường đông người qua lại. Về cuộc sống miền quê nơi người dân vẫn còn chân lấm tay bùn làm việc trên nương rẫy.
Cậu còn kể cho cô nghe về cuộc sống cầu thủ giản dị nhưng lại đầy niềm vui thú của mình, về cách mà cậu cố gắng để có thể có cơ hội sang châu Âu thi đấu như thế nào, và về ước mơ tương lai của mình.
“Có một ngày, tôi sẽ đến nước Anh để đá bóng, cậu phải tới xem nhé”
Cô nàng chỉ cười mà không nói gì. Mặc dù không phải là fan bóng đá chính hiệu, nhưng với tư cách là một học bá, thì việc nắm bắt một số thông tin cơ bản về bộ môn thể thao được yêu thích nhất nước Anh cũng không quá khó khăn với cô nàng. Và cô biết, để một cầu thủ châu Á đá bóng được ở nơi chứa đầy kì thị và cạnh tranh như nước Anh là một việc không hề đơn giản.
Rượu chưa say, người đã say.
Mặc dù, Tùng không hề uống rượu.
Đúng vậy, quán triệt tư tưởng của một cầu thủ chuyên nghiệp, cậu kiên quyết từ chối hết thảy các lời mời rượu của tất cả mọi người, kể cả những minh tinh vô cùng xinh đẹp đến tiếp chuyện với cậu. Nhưng khi thấy Emma đang nép vào một góc cạnh Tùng, mọi người đều hiểu ý mà tách ra, nhường lại vị trí cho hai bạn trẻ.
Kết thúc buổi tiệc, Tùng đưa mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-hi-vong/5195764/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.