“Duyên Duyên giỏi quá.”
Điếu thuốc trong tay Tiêu Hành rõ ràng vẫn còn hơn một nửa, nhưng anh lại cảm thấy đầu ngón tay hơi nóng lên.
Thời điểm Lục Duyên đột nhiên nắm lấy tay anh kéo đến hút thuốc, có thể nhìn thấy rõ ràng sống mũi cao thẳng của Lục Duyên, đôi mắt rũ xuống, bóng người ở đáy mắt hiện rõ.
Sau khi Lục Duyên nói xong, hầu hết của hắn giật giật.
Sau đó lại nói: “Không chỉ trâu bò, mà còn rất đẹp trai.”
Lời này của Lục Duyên rất hiển nhiên, giống như phiên bản thứ hai của “Tôi có một người bạn”.
Lục Duyên: “Em trai tôi, ông hoàng sân khấu, thiên tài ghi-ta——”
Người này không nghĩ đến việc trả lại điếu thuốc.
Tiêu Hành ngắt lời: “Thổi phồng đến đây được rồi.”
Lục Duyên ngừng nói, hắn im lặng một lúc, mùi khói vẫn còn vương trên đầu lưỡi.
Hơi khô.
Hắn vô thức dùng đầu lưỡi liếm môi dưới, trong sự khô khốc ngột ngạt này, hắn nói: “Anh có biết Tễ Châu không?”
Tiêu Hành vừa rồi nhìn thấy chứng minh thư của hắn.
Tễ Châu.
Anh không biết, nhưng rõ ràng là nơi cho phép nhuộm tóc, đeo bông tai làm chứng minh thư.
“Lúc mới đến, anh có cảm thấy Hạ thành rất đổ nát không?” Lục Duyên nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào bức tường trống trước mặt nói, “Nhưng đối với tôi mà nói —— Hạ thành mẹ nó thực sự là một nơi tuyệt vời. “
Lục Duyên nhắm mắt lại, đường phố Tễ Châu hỗn loạn lại tiêu điều vẫn hiện ra trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-bay-canh/2475445/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.