Anh có thể làm những gì anh thích.
Dù Lục Duyên nói như bán hàng đa cấp, ánh mắt Đại Pháo vẫn tỏa sáng.
“Khi nào chúng ta có thể bắt đầu diễn tập? Ngày mai? Tại sao chúng ta không bắt đầu vào tối nay luôn đi? Đại ca, ban nhạc chúng ta có bao nhiêu người, anh có người chơi keyboard chưa? Những người khác đâu rồi?”
Đại Pháo vui vẻ bộc lộ hết ngoài, nói xong một tràng, cậu lại nhìn Lý Chấn: “Anh Chấn, anh chơi ở vị trí nào vậy, bass hở?”
Trước ánh mắt tràn ngập mong đợi của thành viên mới, Lý Chấn ngượng ngùng nói: “Tôi là tay trống”.
Lục Duyên nói: “Giới thiệu với cậu một chút, tay trống của ban nhạc chúng tôi, kỹ thuật hạng nhất, từng 4 lần liên tiếp đoạt Giải vô địch Liên đoàn Tay trống Hạ Thành, khả năng dùng bàn đạp đôi(*) của cậu ấy, không ai có thể so sánh được——”
Nhiều ban nhạc ngầm quy tụ ở Hạ Thành.
Bình thường có đủ kiểu loại cuộc thi khác nhau, một trong số đó là Giải vô địch Liên đoàn Tay trống, Lý Chấn bằng tốc độ cao liên tục không gián đoạn trong 2 giờ 15 phút 16 giây đã đánh bại tất cả các tuyển thủ dự thi, cuối cùng giành chiến thắng.
Tất nhiên, sau trận đấu, Lý Chấn nằm liệt trên giường hai ngày.
Đại Pháo: “Lợi hại quá.”
Lý Chấn ra vẻ khiêm tốn: “Còn được còn được, cũng không có gì khó.”
Mắt Đại Pháo lóe sáng, cậu chờ Lục Duyên giới thiệu những thành viên lợi hại khác trong ban nhạc.
Nhưng mà, Lục Duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-bay-canh/2475439/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.