“Em rất nhanh nha.”
Trong hộp điện, dây điện chằng chịt, trên mặt đất vương vãi một ít tàn thuốc.
Công ty tháo dỡ phỏng chừng đã đợi ngày này rất lâu, cứng đối cứng cũng chưa đụng tới bọn họ mấy lần, lợi dụng sự kiện Vua dạ dày, toàn bộ tòa nhà không có người, gọn gàng cắt mạch điện.
Mọi người bàn tán: “Cái đám tôn tử đó lại tới? Mánh khóe cắt dây điện dùng được bao lâu chứ? Thật thiếu đạo đức mà”.
Tiêu Hành đứng ở vòng ngoài cùng, ống quần bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.
Cậu bé khoảng 5, 6 tuổi, do bị suy dinh dưỡng nên có vẻ thấp hơn nửa cái đầu so với các bạn cùng lứa tuổi, nếu lẫn trong đám đông thậm chí đầu cũng khó thấy.
Tiêu Hành nhìn xuống đứa nhỏ một lúc lâu.
Đứa nhỏ đảo mắt, không nói chuyện, đi đến chỗ Lục Duyên, giọng búng sữa hét lên: “Anh Duyên Duyên.”
Nó muốn gọi Lục Duyên, nhưng bị Tiêu Hành chặn, không thể chạm tới chân Lục Duyên.
“Đứa bé này là ai?”
“Nó tên Tiểu Niên”, Lục Duyên nói, “Người sống ở tầng dưới, vẽ tranh khá tốt, đống hình vẽ graffiti* ở hành lang, một nửa là nó vẽ.”
*Tranh phun sơn từ gốc tiếng Anh là Graffiti bắt nguồn từ tiếng Latin: Graffito có nghĩa là “hình vẽ trên tường” là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-bay-canh/2475410/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.