Giọng Ôn Bảo Tứ khàn cả đi.
Ban đầu cô khóc liên tục, sau đó liền trở thành những tiếng ậm ừ, tiếng khóc xen lẫn rên rỉ, cứ thế ngắt quãng, kéo dài suốt cả đêm.
Thiệu Ngọc bưng nước ấm đi tới, đưa tới bên môi cô, Ôn Bảo Tứ gần như không còn sức lực, nửa chống người lên, hơi thở dốc, đưa tay uống cạn ly nước, chỉ trong chốc lát ly nước đã vơi đi một nửa.
Cô lại yếu ớt nằm xuống giường, tiếng bước chân bên tai dần lớn, tiếp đó là chăn bông bên cạnh bị vén lên, giường cũng hơi lún xuống.
Thiệu Ngọc vươn tay muốn ôm lấy cô lại bị Ôn Bảo Tứ tránh qua một bên, thấp giọng nói:
"Đừng đụng vào em."
Người phía sau im lặng, một lúc sau đèn tắt hết, cả căn phòng trở nên tối đen.
Nỗi chua xót trong lòng cứ như nước biển lan tràn, dưới ánh trăng còn có hơi thở lạnh lẽo, hốc mắt cô lại bắt đầu nóng lên nhưng vẫn không rơi lệ.
Đêm nay cô đã khóc quá nhiều.
Bầu không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ, chỉ cần nhắm mắt thôi là những ký ức đêm qua liền xuất hiện, giống như cơn thủy triều nóng bỏng, khó để nói thành lời, cả người cô lênh đênh như con thuyền nhỏ phiêu bạt.
Chết đi sống lại.
Vốn là loại chuyện phải yêu nhau đến sâu đậm mới có thể làm lại dùng phương thức này trải qua.
Ủy khuất, tức giận và khổ sở, tất cả đều như luồng khí nóng thổi tràn trong lồng ngực.
Ôn Bảo Tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-bau-troi-deu-hai-cho-em/3326992/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.