Cuộc sống lại khôi phục những tháng ngày yên ả.
Ôn Bảo Tứ ngày càng gần gũi hơn với người nhà, dùng tốc độ thong thả mà nâng thành tích, đồng thời còn có tự do giao lưu với các bạn cùng lớp.
Dần dần dường như, cô đã bắt đầu quen cuộc sống sinh hoạt này.
Đầu mùa đông đã đến, Ôn Bảo Tứ phát hiện mình đã thật lâu không nằm mơ đến trấn Lưu ly rồi.
Trong vô thức, một năm lại sắp trôi qua.
Cùng Ôn gia trải qua Tết âm lịch đầu tiên, ngoại trừ so với quá khứ tiền lì xì nhiều gấp mấy lần ra thì còn nhiều hơn một đám người nhà cùng bạn bè.
Dưới bầu trời đêm, bầu không khí trong trẻo nhưng lành lạnh bao phủ, trong màn đêm vô số những pháo hoa sáng ngời đang đốt cháy, Đường Nghiêu hai tay đặt ở bên môi, hướng cô hô to.
"Tứ Tứ! Năm mới vui vẻ! "
"Năm - mới - vui – vẻ --" Ôn Bảo Tứ đồng thời cũng lớn tiếng nói lại.
Đốt hết pháo hoa, một đám người giải tán, mỗi người về nhà cùng cha mẹ đón đêm xuân, Ôn Bảo Tứ mới vừa chạy chậm vào nhà, đã bị Địch Thu kéo qua, dùng khăn lông nóng gắt gao đắp lên bàn tay.
"Bên ngoài lạnh như vậy mà!, nghe nói hôm nay dưới 0 độ lận, mấy đứa trẻ này cũng thật là, nhất quyết phải lôi kéo con đi đốt mấy cái pháo hoa kia... " bà vừa giúp Ôn Bảo Tứ xoa tay, một bên nhỏ giọng oán giận, dưới ánh đèn lờ mờ, ngữ điệu mang vẻ ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-bau-troi-deu-hai-cho-em/2556925/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.