Họ nhìn thấy Giang Bồi vốn đã ngã xuống đất đã bất ngờ bò được đến nơi cách đó khoảng tám, chín mét. Thông thường thì khi chịu sự tra tấn tàn nhẫn này, không chừng kẻ khác đã ngất đi từ lâu hoặc cạn kiệt sức lực không động đậy được rồi. Ấy vậy mà Giang Bồi lại giữ được đầu óc tỉnh táo để bò về trước, không biết có phải vì thường ngày hắn ăn mấy thứ thuốc thang đồ bổ quái lạ hay không để giờ chúng phát huy tác dụng, giúp hắn chống đỡ được đến bây giờ trong tình trạng sống dở chết dở.
Tần Thiên Hạo đứng lên, đi về phía Giang Bồi với tấm lưng bầy nhầy mà vẫn kiên trì tiếp tục bò.
Tra tấn lâu như thế mà hắn vẫn nhúc nhích được, thậm chí còn bò được, đúng thật là…
Thú vị quá đi mất…
Tưởng mình có thể chậm rãi bò đi nhân lúc hai anh em đang hôn nhau thân mật không hay biết gì, bấy giờ Giang Bồi với cơ thể thê thảm đã biết mình đánh không lại hai người họ. Hy vọng duy nhất của hắn đặt ở chiếc chìa khóa mà ban đầu đưa cho tên tài xế giữ, ban nãy hắn đã mang nó sang. Lúc này vết thương trên người hắn đã lộ hẳn khúc xương trắng hếu, vì quay đầu cũng không nhìn thấy được nên Giang Bồi chẳng biết mình bị thương nặng đến mức độ nào.
Hắn chỉ cảm thấy cả phần lưng và nửa bên mặt bị móc mắt của mình đau đến gần như tê liệt. Một bên mắt bị móc, tầm nhìn của Giang Bồi cũng bị ảnh hưởng. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-nha-rac/2054557/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.