“Khóc gì mà khóc? Ồn chết đi được! Có tin tao cắt lưỡi tụi bây không!”
Tiếng đàn ông không biết từ đâu chợt vang lên trong phòng, khiến những người giúp việc đang lớn tiếng khóc thét vô cùng hoảng sợ. Nhất thời tiếng khóc trong phòng im bặt, những người giúp việc lập tức câm mồm lại, song vẫn không nén được tiếng hít nước mũi.
Một đôi tay mập mạp đeo găng tay cao su mỏng chợt xuất hiện trong bóng tối, tiếp đó, một người vô cùng quen thuộc đi ra, bước vào phạm vi chiếu sáng của bóng đèn.
Không ngờ đó là Phùng Trù, người ban đầu ở phòng khách?!
Lúc này Phùng Trù đang ngoác mồm cười, nói lời cảnh báo những người giúp việc đang khóc thét, nụ cười của gã âm u tàn nhẫn đến đáng sợ. Trên tay cầm một con dao, lưỡi dao bén nhọn, dù dưới ánh đèn mờ tối vẫn phản xạ ra tia sáng lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc. Máu tươi dính đầy mặt dao nhỏ tí tách xuống dưới.
Đặt con dao lên bục kim loại bên cạnh xác gã đàn ông kia, Phùng Trù lấy một bình nước trong góc ra, đoạn lắc nhẹ rồi rửa sạch máu trên găng tay và lưỡi dao.
Dòng nước trộn với máu tươi men theo bốn phía của bục kim loại chảy vào rãnh dẫn nước, đi qua những lỗ cống tròn ở bốn góc tường vào ống dẫn nước.
“Két…” Tiếng cửa mở vang lên từ mặt tường bên kia, dưới ngọn đèn mờ, ánh mắt mọi người đều dời về phương hướng ấy.
“Bì bõm, bì bõm, bì bõm, bì bõm…” Tiếng bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-nha-rac/2054529/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.