Cánh cửa hơi lùn, phải cong lưng mới chui vừa được, ngay khi bước một chân vào cửa, một mùi tanh hôi lập tức xông vào mũi.
Xương cốt toàn thân trong nháy mắt bị ép muốn nát nhừ, cả người giống như bị nhét vô cái hộp nhỏ, cậu đau đến mức tối sầm mắt, sau đó ngất xỉu mất.
Nhưng mà hôn mê không lâu, sau một khoảng thời gian, A Viên dần tỉnh lại. Cậu cảm thấy ai đó lắc lắc mình, một giọng nói bé trai quanh quẩn bên tai, không ngừng gọi cậu, “Em trai, em trai à, mau tỉnh dậy! Mau tỉnh!”
Toàn thân cậu đau muốn chết, cái trán toàn mồ hôi lạnh, miễn cưỡng he hé mắt nhìn, đập vào tầm mắt là một khuôn mặt bé nhỏ non nớt, bĩu môi nói với cậu, “Em trai em trai! Mau tỉnh đi, ba tới rồi!”
A Viên ngẩn ra, mất tự nhiên ngồi dậy, nhưng vừa mới động eo, đau đớn lập tức ùa tới.
Cánh cửa vang lên âm thanh kẽo kẹt, tiếng giày da thình thịch đạp lên đất, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò đi đến mép giường.
Gã chống ở đầu giường, nhìn thoáng qua A Viên, hờ hững hỏi, “An Chính, em trai con thế nào rồi?”
Vừa nghe thấy xưng hô, A Viên không khỏi quay đầu nhìn sang đứa trẻ bên cạnh, đứa trẻ đã sớm leo xuống giường, chạy thẳng đến chỗ người đàn ông — quả thật rất giống Hoàng An Chính phiên bản mini.
Thế người đàn ông trước mặt này là ai?
A Viên nhướng mắt nhìn, phân tích hồi lâu mới đưa ra kết luận, gã chính là Hoàng Vinh Cường lúc trẻ. Nhưng giờ gã trông ốm quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-nha-quy-quai/40823/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.