Ký ức của Nguyễn Viên với Thường An Tại bắt đầu từ trái mận năm ấy.
Trái mận nho nhỏ rơi từ trên cây xuống, khiến cho vầng trán trơn bóng xuất hiện một mảnh hồng hồng.
Tiểu A Viên che trán, nhưng lại không thấy đau mấy. Cậu khom lưng nhặt mận, dùng tay phủi phủi bụi đất, sau đó thực quý trọng bỏ vào túi mình, ngẩng đầu vui vẻ nói với cậu nhóc trên cây, “Cảm ơn ca ca!”
Cậu nhóc cười cười, từ cành cây to lớn nhẹ nhàng trượt xuống.
A Viên vội vàng bám theo sau, đôi dép hình con vịt không ngừng kêu cạc cạc.
Cậu nhóc quay đầu đuổi cậu, “Em theo anh làm gì? Mau về đi.”
Tiểu A Viên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh không nói lời nào.
Cậu nhóc cho rằng bé con đã hiểu, lại đi về phía trước, tiếng vịt cạc cạc lập tức bám theo đằng sau.
Cậu nhóc tỏ vẻ bực dọc, quay đầu huơ huơ tay, ‘”Không đi anh đánh em nha.”
A Viên hấp hấp cái mũi, nhỏ giọng kêu, “Ca ca.”
Cậu nhóc nhíu mi, dường như cảm thấy khó xử trước bé con mắng không nỡ đánh không xong. Cậu nhóc nghiêm mặt, xoay người bước đi thật nhanh. A Viên cũng không hé răng, chân ngắn chân nhỏ đuổi theo phía sau, ngẫu nhiên không cẩn thận vấp té, nhưng không hề kêu một tiếng, gượng người phủi phủi đầu gối rồi dùng đôi bàn chân bé nhỏ chạy theo.
Dưới bờ ruộng, ếch kêu to chim ca hát, chim yến bay sà xuống, cánh chim tạo thành một gợn gió nhẹ, khiến cho những cọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-nha-quy-quai/2170605/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.