Chương trước
Chương sau
Chụp ảnh xong, Vu Lệ mạnh bạo rút khỏi tay Hứa Đồng, trốn trở về bên cạnh Tùng Võ, nhỏ giọng nói, “Chỗ này chả có gì vui cả, tôi muốn trở về!”

“Cậu sợ gì chứ.” Tùng Võ có vẻ mất hứng, “Vẫn chưa thám hiểm trên lầu mà, hiếm khi đến được đây, muốn thì cậu tự đi mà về.”

Từ Phàm cúi đầu lướt di động không nói chuyện, chỉ có Hứa Đồng lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, “A Lệ, sao cậu không đợi tôi.”

Thật ra Tùng Võ chưa phát hiện Hứa Đồng có vấn đề, còn tưởng cô ấy bộc phát tính tình thế thôi. Hắn quyết định làm người giải hòa, cợt nhả xen mồm vào, “A Lệ cũng bị dọa thôi mà. Dù sao nhà ăn mấy cậu đi vào, chính là hiện trường ba người Hoàng gia chết thảm đấy.”

Vu Lệ nhớ đến gương mặt tái nhợt của Chu Linh Linh, và cả mặt đất đầy vết bẩn khô cứng màu đen, chân cô còn dẫm lên đó. Cánh tay bị Hứa Đồng siết vẫn còn lạnh như quấn băng, lạnh đến mức thần kinh căng chặt cũng bị đông cứng, cô gần như thét chói tai, “Tôi phải trở về! Tôi không quan tâm mấy người nữa! Tôi phải trở về!”

Cô điên cuồng chạy về phía cánh cửa chính thật lớn, hai tay cố gắng mở toang nó ra, nhưng chỉ phát ra tiếng đinh đinh, cánh cửa lại không sứt mẻ chút nào, cô khóc to, hét lớn, “Tại sao mở không ra! Vì sao không thể mở!”

Cô nâng bàn tay liều mạng vỗ mạnh, tiếng cửa sắt nặng nề kêu lên rầm rầm, quanh quẩn khắp không gian âm lãnh, giống như oan quỷ muốn quay về nơi khi họ còn sống.

Cả hai chàng trai bên cạnh đều bị cô dọa sợ, Tùng Võ vội vàng ôm cô trấn an, “Rồi rồi rồi, chúng ta trở về. Chúng ta sẽ trở về ngay, cậu đừng khóc, được rồi, tôi tới mở cửa đây.”

Hắn một tay ôm Vu Lệ khóc nức nở, một tay cầm chìa khóa mở cửa, nhưng thử vài lần, chỉ nghe tiếng lạch cạch, cư nhiên không thể mở, “Sao kì vậy?” Hắn nhìn sang Từ Phàm nói, “Lúc các cậu tiến vào thì khóa trái sao?”

Từ Phàm đáp, “Đâu có, tôi chỉ giữ cửa rồi đi qua thôi, chưa từng đụng vào nó.”

Tùng Võ hỏi, “Vậy ai đã khóa cửa chứ?”

Từ Phàm im lặng một lát, mới nói, “Để tôi thử xem.” Lặp lại động tác y chang, vô luận thế nào cũng không mở nổi, khóa cửa không ngừng phát ra tiếng lạch cạch, “Là ai đùa dai, khóa cửa bên ngoài vậy?”

Tùng Võ cứng họng, rốt cuộc ý thức vấn đề xảy ra.

Hứa Đồng trước sau không tới gần họ, Vu Lệ dần dần bình tĩnh lại, chùi chùi nước mắt trên mặt, “Còn cửa sổ thì sao, chắc chưa bị khóa đâu.”

Tùng Võ sợ tinh thần cô không ổn định, không dám đứng xa. Từ Phàm đành tự mình mở từng cái cửa sổ, cuối cùng, mang vẻ mặt khó coi trở về, “Không được, bị khóa chặt rồi.”

Tùng Võ quát một câu thô bạo, “Đứa nào làm mấy chuyện thiếu đạo đức thế, tôi mà biết sẽ moi ruột nó ra.”

“Bất quá tôi tìm thấy cái này.” Từ Phàm vẫn còn trấn định, hắn lấy một cây sài đao không biết moi ra từ đâu, “Thử xem có đập cửa được hay không.”

“Cậu còn không biết chẻ củi nữa là.” Tùng Võ trợn mắt há mồm, “Sài đao nhìn nhẹ hều, còn ghỉ sắt như thế, sử dụng được không vậy.”

Từ Phàm nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ câu lên, tạo thành một mạt cười quỷ dị, cầm sài đao đi thẳng tới chỗ cửa sổ.

Hắn giơ sài đao, bổ mạnh lên tấm kính.

Keng, keng.

Tiếng vang kịch liệt, rung đến đau cả tai. Nhưng không biết tấm kính làm bằng gì, bị bổ như thế mà chẳng xíu nào sứt mẻ.

Giờ phút này, sắc trời đã tối hoàn toàn, ngoài cửa sổ mập mờ ánh đèn đường, thế nhưng cự ly quá xa, đã bị đám cỏ dại rậm rạp che khuất.

Rầm một tiếng, một tiếng sấm vang lên, đến từ không gian xa xa.

Tùng Võ nói, “Ai da, sao lại có sét đánh. Đâu nghe nói hôm nay có bão gì chứ.”

Không ai để ý hắn, phòng khách to như vậy, duỗi tay cũng không thấy năm ngón.

Tùng Võ không nhớ đã để camera quay hình ở đâu, hắn đành mở điện thoại rọi ánh sáng, “Từ Phàm, cậu đừng đập nữa, chúng ta lên lầu hai nhìn thử. Chắc trên đó không đến mức khóa kín giống ở dưới đâu.”

Động tác Từ Phàm cứng ngắc, giờ khắc này rất giống con rối bị điều khiển, tay cầm sài đao buông thõng xuống, “Lầu hai.” Hắn nghẹn ngào phát ra âm thanh trầm thấp, “Mẹ.”

“Ây da, Từ công tử của chúng ta sợ đến mức kêu mẹ luôn.” Thần kinh Tùng Võ quá thô, giờ còn cười ha hả, “Đừng sợ đừng sợ! Tùng đại ca che chở các cậu! Đi lên lầu hai nào. Cùng lắm thì tìm phòng ngủ một giấc, đợi tới sáng lại nghĩ cách sau.”

Vu Lệ thấy Từ Phàm trở nên quái quái, không dám nhiều lời. Chỉ gắt gao bám theo sau Tùng Võ, kể cũng lạ, khi nãy Hứa Đồng như hận không thể bám chặt lấy cô, bấy giờ lại tỏ vẻ sợ hãi Từ Phàm, cư nhiên trốn thật xa.

Tùng Võ tự thân quyết định, không ai cổ vũ nên cũng lặng thinh.

Bốn người đi lặng lẽ không tiếng động, theo ánh sáng điện thoại, chậm rãi tiến lên phía trước.

Cầu thang mốc meo, dẫm lên phát ra âm thanh kẽo kẹt, ồn ào không thôi.

Tùng Võ đi nhanh, Vu Lệ bị hắn túm cũng nhanh chân. Cô không dám quay đầu, chỉ nghe âm thanh kẽo kẹt lúc xa lúc gần phía sau.

Thẳng đến khi sắp đến bậc thang cuối cùng, một thứ lạnh lẽo dán lên phía sau, Vu Lệ sợ hãi nghiêng đầu, bắt gặp gương mặt Hứa Đồng gần trong gang tấc!

Cô ta nhìn Vu Lệ, buồn bã nói, “A Lệ, sao cậu không đợi tôi.”

Vu Lệ hét thảm một tiếng đẩy cô ra, Tùng Võ vừa lúc quay đầu thấy một màn này, vội cả kinh, “A Lệ! Cậu điên rồi à!”

Hắn duỗi tay muốn chộp lấy Hứa Đồng, nhưng đã muộn.

Hứa Đồng ngã xuống cầu thang, Từ Phàm đứng phía sau cũng chịu chung số phận rơi xuống.

Hai người lạch bạch, lăn lộn xuống từng bậc, cuối cùng giữa không gian đen mịt, trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Vu Lệ sợ hãi nhảy lên lầu hai, trốn phía sau Tùng Võ, “Hứa Đồng… Hứa Đồng cô ấy…”

Tùng Võ tỏ vẻ oán giận, túm tay cô, “Tôi biết cậu và Hứa Đồng không hợp! Nhưng tại sao lại làm thế vào lúc này, bây giờ phải làm sao! Cả hai đều gặp chuyện không may!” Hắn lấy di động, vội vàng muốn gọi cấp cứu, thế nhưng ngay cả sóng cũng không có.

“Làm sao đây, làm sao đây.” Tùng Võ nhìn chung quanh, sau đó cất bước đi xuống, “Chúng ta xuống đưới nhìn xem họ có sao không.”

“Đừng xuống mà!” Sắc mặt Vu Lệ tái nhợt trừng Tùng Võ, “Cậu không thấy họ kỳ lạ lắm sao! Có phải Hứa Đồng và Từ Phàm mà chúng ta quen biết không?”

Tùng Võ không đáp, một hồi lâu mới nói, “Chúng ta đi tìm xem có cửa sổ nào mở được hay không, tranh thủ tìm người đến giúp.”

Thấy Tùng Võ không kiên trì xuống lầu, Vu Lệ cũng thở phào, “Được, chúng ta tìm người tới.”

Vu Lệ vừa dứt lời, giữa mảnh hắc ám dưới cầu thang bỗng truyền đến âm thanh rên rỉ, “Tùng Võ, Vu Lệ. Sao các cậu đi nhanh như vậy.”

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, cầu thang hơi chấn động, gương mặt đẹp trai của Từ Phàm chậm rãi xuất hiện giữa tầm nhìn, ánh sáng di động chiếu lên gương mặt trắng bệch của hắn, giống như mới trét một tầng phấn dày.

Tùng Võ bất giác vui vẻ, “Từ Phàm, cậu không sao rồi!”

Thấy hắn định xuống lầu, Vu Lệ vội vàng túm lấy.

Vu Lệ run rẩy, thoạt nhìn sắp khóc đến nơi, “Cậu cẩn thận, cậu cậu cậu — phải nhìn cẩn thận.”

Tùng Võ bị thái độ của cô lây nhiễm, không tự giác lùi một bước.

Di động lại chiếu xuống, soi sáng hoàn toàn cơ thể chàng trai chậm rãi tới gần. Đầu hắn mất tự nhiên nghiêng sang một bên, hai cánh tay như bị gãy, khủy tay chìa ra ngoài, còn mắt cá chân… một bên rõ ràng đã cong quẹo, nhưng còn đỡ lấy lan can, dùng một tư thế cực kỳ quái dị leo bò lên trên.

Tùng Võ và Vu Lệ hướng mắt nhìn nhau, đồng thời hét thảm một tiếng, như hai người điên phóng thẳng tới hành lang.

Mà Từ Phàm đứng đằng sau không xa không gần đuổi theo, mờ mịt hư vô như triệu hoán từ cõi chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.