Đã là hai mươi chín âm lịch, thân thích lục tục đã tới. Dâng hương đốt vàng mã không ngừng, nhưng cũng không người nào chịu ở lại làng Chu gia ngủ một đêm, thà rằng ở trấn trên rồi ngày ba mươi trở lại đây làm lễ tế tộc.
Sáng sớm dậy, tinh thần Kỳ Niên không tốt, tuy nói rằng tình cảm cùng tổ phụ không phải quá mức thân thiết, thế nhưng bị thái công nói tổ phụ muốn mình trở thành tế phẩm, vẫn khiến cho người khác khó có thể tiếp thu. Chu Kỳ Sinh vẫn là một bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm, đối nhân xử thế đều rất có lễ nghi, thế nhưng khó nén được lãnh ý.
Giải quyết qua loa bữa trưa, Chu lão gia một mực ở trong viện của mình, không có đi ra. Chu Kỳ Niên liền tuỳ tiện chọn ít thức ăn, để cho Phương thúc đến đưa cơm cho gia gia.
“Ca, em thật không tin gia gia sẽ hi sinh em…” Một bên bới cơm, Kỳ Niên một bên lắp bắp hàm hàm hồ hồ nói.
Chu Kỳ Sinh hừ lạnh một tiếng, từ sau đêm hôm qua trở về, trên người anh vẫn tản ra khí lạnh như băng đề phòng.
Kỳ Niên ngượng ngùng gặp một miếng rau: “Ừm, anh muốn ăn một chút không?”
Chu Kỳ Sinh trầm mặc nhìn cậu, thấy cậu cả người không được tự nhiên, lúc này mới nói: “Đừng tin gia gia, Kỳ Niên, hắn chính là quái vật trong nhà này dưỡng ra.”
Sau bữa trưa, thân thích cũng ít đi, phần lớn là đều chờ đến ngày ba mươi mới đến.
Khí trời âm trầm, gió lạnh cuồn cuộn nổi lên thổi bay tro từ giấy tiền vàng mã, xen lẫn lá khô, đem tiền viện càn quét đến rôi tinh rối mù. Phương thúc âm thầm sửa sang lại bàn thờ, đem mấy nén hương đốt xong bỏ đi, toàn bộ phòng khách đều bao phủ bởi vị ngấy ngấy của tro tàn. Kỳ Niên ngồi trên thềm đá ngoài phòng khách, tay chống má, ngồi sưởi ấm chán đến chết. Chu Kỳ Sinh quét sân tụ lại một đống lá khô, bị Kỳ Niên mang lửa tới đốt để sưởi ấm. Kỳ Sinh đã không còn để ý đến cậu, đang dọn dẹp sân. Thế là Kỳ Niên ngồi ngẩn ngơ nhìn bầu trời, tâm trạng càng lo sợ bất an.
Nếu nói là chuyện tốt không linh chuyện xấu linh thì chính là tình huống này đi. Lại gần đến chạng vạng tối, dĩ nhiên lại có người đến dâng hương. Kỳ Sinh kéo cái chổi đi ra mở cửa, lại như chết đứng ở đó, thật lâu cũng không nhúc nhích, Kỳ Niên nhìn sang, cũng ngốc luôn. Đứng trước cửa chính là thiếu niên bên hỉ phòng giống Chu Kỳ Sinh như đúc, đó là người bị mượn mệnh khí, cũng gọi là Chu Kỳ Sinh.
Cái chổi trong tay Kỳ Sinh rơi trên đất. Anh há hốc mồm, muốn nói cái gì, lại không phát ra được âm thanh nào. Không phải là không nghĩ tới chuyện sẽ gặp mặt, nhưng cũng không có nghĩ là sẽ gặp trong tình huống như thế này. Người thiếu niên kia hiển nhiên cũng bị doạ không hề nhẹ, hương cúng cùng giấy tiền trong tay đều lả tả rơi đầy đất.
Chu Kỳ Niên á khẩu không trả lời được đứng đó nửa ngày, đi tới thay Kỳ Sinh ở hỉ phòng nhặt hương cùng tiền giấy lên, nhẹ giọng nói: “Trước … vào trong đã…”
Người kia mặc áo lông màu sáng, nở một nụ cười ngây thơ lờ mờ đi đến, lúc này mới lắp bắp nói: “Tôi, tôi là Chu Kỳ Sinh, ngày hôm nay thay cha đến kính hương. Đây, vị này chính là…”
Vị Kỳ Sinh ở phúc phòng này hiển nhiên tâm tình không tốt, nguyệt sắc trường sam không che được sắc mặt anh ngày càng đen. Kỳ Sinh hướng đệ đệ liếc mắt, liền im lặng hướng nội viện đi.
Chu Kỳ Niên không có cách nào đoán được tâm tình của Chu Kỳ Sinh, thế nhưng nghĩ chắc là rất phức tạp. Thế là cậu coi như dung túng hành vi vô phép của ca ca, cười đối với anh họ bên hỉ phòng nói: “Đó là ca ca của tôi, anh ấy, à, chắc là cũng bị giật mình.”
Thế là vị anh họ này dù nét mặt khó nén hiếu kỳ, nhưng vẫn là vò vò đầu cười nói: “Thực sự là doạ người, tôi và anh ấy lớn lên giống hệt nhau!”
Kỳ Niên cũng không nhiều lời dẫn Chu Kỳ Sinh của hỉ phòng đến phòng khách tế bái. Thế nhưng cậu hiển nhiên cũng không phát hiện tâm phiến ý loạn của Phương thúc. Trên mặt Phương thúc hiện ra vẻ lo lắng cho đến tận khi Chu Kỳ Sinh rời cửa.
Giờ lên đèn, mưa nhỏ tí tách rơi xuống. Phương thúc bày chén đũa, Chu Kỳ Sinh còn chưa có xuất hiện.
“Phương thúc, thúc nói đây là có chuyện gì, anh ấy sao lại phản ứng mảnh liệt như vậy?” Một đêm ngủ không được, đầu Kỳ Niên lúc này đau đến muốn nứt ra, thế nhưng lúc này cậu vẫn còn lo lắng cho huynh trưởng của mình.
Phương thúc nhìn cậu, nhưng ánh mắt như lại không ở trên người cậu: “Sai rồi, sai rồi, đều sai rồi…”
“Cái gì sai rồi?” Kỳ Niên nghi ngờ nói.
Phương thúc thở dài: “Gia gia ngươi quả nhiên là Ngọc Thư Công – Chu Tử Tuần khéo tay dạy dỗ, tâm tư lại sâu như vậy.”
“Phương thúc?”
“Nếu như, ngay từ đầu biết là đã sai rồi, trong lòng hắn có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút…”
Ăn xong cơm tối, trong ngực Kỳ Niên đều là một đoàn rối rắm. Ngày mai là ngày tộc tế rồi, quỷ lớn quỷ nhỏ trong nhà này cũng không cần lo lắng, nhưng gia gia cuối cùng là muốn làm gì đây? Lời thái công nói có nên tin không, mình có nên chạy trốn hay không? Một đường tâm tư hỗn loạn, nhưng Kỳ Niên vẫn là ôm chặt lấy hộp thức ăn. Tuy nói Kỳ Sinh là quỷ thai không cần ăn cơm, Kỳ Niên vẫn đem cho anh một hộp thức ăn.
Đi tới cửa viện, Kỳ Niên ngây ngẫn cả người. Cậu đột nhiên cảm nhận được một trận âm lãnh đáng sợ, không phải là cái lạnh của mùa đông, cậu có thể nhận ra, đây chính là ý lạnh của du linh trong trạch viện.
“Kỳ Sinh? Kỳ Sinh?” Chu Kỳ Niên khiếp sợ gọi hai tiếng, cũng không ai trả lời.
Tuy là trong lòng sợ hãi, nhưng Kỳ Niên vẫn cắn răng đi vào nội viện. Vừa đi hai bước, Chu Kỳ Niên lại ngây ngẩng cả người, cậu nhìn thấy hành lí của mình bị quăng ra sân nhà. Tiểu Đào đứng ở trên gợn nước thâm trầm, lo lắng nhìn về cửa sổ phòng phía đông. Mà trên cửa số phòng phía tây, Tam di thái treo cổ cũng hiện thân, con mắt trên mặt nàng cũng không còn dữ tợn, lại có một chút nhàn nhạt đau thương. thậm chí ngay cả Hoa Hàn Phương, người thanh niên đâm đầu chết ở tiền sảnh cũng đứng ở góc tối của cây cột trên hành lang gấp khúc.
Chu Kỳ Niên kinh hãi, nhưng cũng cảm giác được cái gì đó, ca ca của mình nhất định đã xảy ra chuyện!
Cậu cứng nhắt bước tới, liền nghe thanh âm khàn khàn từ đông sương phòng: “Đừng vào! Đi, ngươi đi đi! Vĩnh viễn quên chỗ này đi, quên ta… Chu Kỳ Niên, ngươi nhanh đi đi!”
“Ca ca!” Kỳ Niên hô, vừa sợ vừa vội, lại khóc nức nở.
“Ta không phải là ca ca của ngươi!” Chu Kỳ Sinh nghiến răng nghiến lợi, trong thanh âm bao hàm biết bao thống khổ. “Đừng gọi ta là ca ca!”
“Đây, đây là xảy ra chuyện gì?” Trong tâm Kỳ Niên sốt ruột, muốn chạy vào nội viện, lại bị Tiểu Đào trên sân nhà ngăn lại.
Trong phòng phía tây lại xuất ra một tiếng trầm trầm thở dài, đó là giọng của Chu Đình Lan: “Đều bị gạt, Kỳ Niên. Y không phải là hài tử của phúc phòng, người xế chiều hôm nay đến mới chính là hài tử của phúc phòng.”
Lời này thoáng như một tia sét đánh trúng Chu Kỳ Niên, cậu ngây người một lát, đột nhiên hiểu. Ngươi sinh hoạt dưới ánh mặt trời tràn đầy nụ cười niên thiếu kia, mới chính là Chu Kỳ Sinh của phúc phòng. Hắn cướp đoạt mệnh khí của người khác, cướp đoạt thân phận cùng gia đình của người khác, hắn vô tư vô lự mà sống, không biết chân tướng, không có đau khổ. Mà người tự nhỏ bị nhốt trong âm trạch lớn lên, mới sinh ra đã phải đem hết sinh mạng cống hiến cho người khác! Hắn sống như thể chính hắn mới là hài tử của phúc phòng!
Chu Kỳ Niên cảm nhận được tâm mình đau đớn như bị một đợt sóng dữ đánh vào. Không công bằng! Đây là đối với Chu Kỳ Sinh vô cùng không công bằng! Anh ấy phải sống những năm tháng cô độc cùng kiên nhẫn, chỉ chờ đợi một ngày gặp lại huynh đệ của mình vậy mà người huynh đệ đó cũng không thuộc về anh ấy, đây tất cả đều thuộc về người kia! Thế nhưng người kia lại thay anh sống cuộc sống hạnh phúc, cướp đoạt tất cả của anh, lại không biết nổi khổ của anh.
“Ca ca, xin anh ra gặp em đi,” Kỳ Niên cảm thấy nước mắt mình đang chảy ròng ròng, “Ca ca, anh là ca ca của em, là người bảo vệ em, là người quan tâm em… Sẽ không thay đổi, anh mãi mãi là ca ca của em… Xin anh, ra đây đi, đừng đuổi em đi!”
“Đi mau!” Trong thanh âm của Chu Kỳ Sinh ẩn chứa lãnh khốc mà đau đớn, “Chu Kính Phong muốn Chu Kỳ Sinh kia làm tế tự, sau khi hắn chết, ta cũng sẽ biến mất. thế nhưng ngươi không giống như vậy, nhanh rời khỏi chỗ này, không nên liên quan vào!”
Không phải mình? Tế phẩm không phải là mình? Chu Kỳ Niên không biết nên cảm thấy mình ác độc hay là nên thở phào một cái. Nguyên lai gia gia làm tất cả mọi việc bảo vệ trưởng tôn, chỉ là vị đem anh ấy đi làm tế phẩm?!
Chợt Tiểu Đào phát ra một tiếng gào quỷ nhọn.
Chu Kỳ Niên xoay người, thấy tổ phụ mình mỉm cười đứng ngoài viện. Dưới ánh đèn ***g, mặt của người càng thêm quỷ dị, thân thể biến mất trong bóng đêm, thế nhưng mái tóc bạc buông dài xuống tới mặt đất, lại càng giống yêu ma hơn.
“Đi? Một người cũng đừng nghĩ tới!” Theo giọng nói khàn khàn của lão nhân, một thân ảnh lão đảo bị đẩy tới nội viện.
Áo lông màu sáng, trên gương mặt luôn tươi cười bây giờ lại lộ ra vẻ kinh sợ dị thường, hắn ở trong ánh sáng lờ mờ quan sát căn nhà nho nhỏ này, kinh thanh hét lên ầm ĩ: “Quỷ a!!!”
END 27
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có cô nương bảo xem không hiểu, ở đây ta sẽ giải thích:
(Tạm gọi Kỳ Sinh ở trong nhà là Kỳ Sinh (A),Kỳ Sinh mới xuất hiện là Kỳ Sinh (B))
Chu Kỳ Sinh (B) sinh ra đã là tử thai, vì để cứu mạng hắn, Chu gia lấy đứa trẻ sinh cùng giờ bên hỉ phòng đặt tên giống nhau, sửa lại mệnh của đứa bé bên hỉ phòng (là anh Kỳ Sinh (A))
Thế là Kỳ Sinh (B) lấy mệnh khí của Kỳ Sinh (A) để sống, không người không quỷ.
Kỳ Sinh (A) bị nhốt trong nhà, từ nhỏ đến lớn cứ nghĩ mình mới là trưởng tôn phúc phòng, lấy mệnh khí của người khác để sống.
Cho đến đây thì anh Kỳ Sinh (A) mới biết mình là của hỉ phòng, mình mới là người bị lấy đi mệnh khí, bị đoạt đi thân phận. Mà Kỳ Sinh (B) thay thế cho anh thì sống vui vẻ.
Editor: Lúc đầu cứ nghĩ anh Kỳ Sinh (A) ốm yếu lạnh như băng là do anh là người chết, nhưng bây giờ mời biết anh là bị người khác hút hết mệnh khí nên mới không khác gì người chết (túm lại là anh còn sống nhăn răng đấy ạ, và cũng chả liên quan gì đến mấy cái phức tạp bên nhà phúc phòng, anh chỉ là người bị kéo vào thôi)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]