Chu Kỳ Niên kinh ngạc đứng ở trong sân, không biết làm thế nào cho phải, bên tai quanh quẩn âm thanh chúc mừng năm mới vui vẻ, nhưng cũng thấy được kì bí trong này. Cậu nhớ đến lời tổ phụ nói, nếu Chu Kỳ Sinh không phải người cũng không phải quỷ, như vậy lúc này anh ấy nên nghe được mới đúng? Chu Kỳ Niên trong lòng mang một tia hy vọng, chỉ còn cách kiên trì hô: “Kỳ Sinh, Kỳ Sinh! Anh nghe được tôi không?”
Tiếng gọi ầm ĩ vang bốn phía, theo đó mà xung quanh cũng dần yên lặng. Làng Chu gia khôi phục vẻ tĩnh mịch ban đầu.
“Kỳ Sinh? Gia gia?” Chu Kỳ Niên thử hô lại, đoán rằng có lẽ mình đã thoát khỏi quỷ hí. Cậu chậm rãi đến gần phòng khách, mơ hồ nghe được có tiếng người nói chuyện.
“Ngươi là ai, sao lại ở đây một mình?”
“Không nói lời nào sao? Là đứa con hoang từ đâu đến?”
“Ta không phải là con hoang! Ta cùng phụ thân đến để bái đại lão gia…”
“Ở đây có đại lão gia a?”
“Hỗn láo! Chúng ta chính là đại lão gia a!”
Chu Kỳ Niên đi vào phòng khách, thấy ba đứa bé thắt tóc đuôi sam, ăn mặc thời nhà Thanh ngồi chồm hổm bên trong.
“Này, vậy ngươi gọi là gì?”
“Ta là Tử Tuần, Chu Tử Tuần.”
“Gì? đại ca, hắn là cùng một bối phận với chúng ta?”
Chu Kỳ Niên âm thầm kinh hãi, lẽ nào ba đứa bé đó chính là ba vị thái công? Ba tiểu hài tử kia ăn mặc phục sức thời nhà Thanh ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-nha-ma-am/2958915/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.