Chu Kỳ Sinh năm ấy mười tám tuổi, cùng phụ thân đến từ đường ở Trầm Khê chủ trì tế tổ, ngày đó cũng là mưa phía nam trút xuống lạnh đến vô cùng. Suốt con đường và ngọn núi đằng xa đều là một màn sương trắng, trong nhà cũng lạnh đến ẩm ướt, dọc theo xương sống đến tận ngực. Đường mòn trải đá xanh, sơn son loang lỗ trên hành lang gấp khúc, trên đường an tĩnh không một bóng người, một màn sương lạnh lẽo này cứ như là đang nằm mơ.
“Con đi qua phòng phía tây, ban đêm cẩn thận một chút.” Phụ thân an bài.
“Dạ.” Chu Kỳ Sinh cũng không có nghi ngờ, chỉ là cảm thấy có chút bất an.
Thang gỗ kết cấu cũ kỹ, đạp lên tạo ra âm thanh kẹt kẹt. Chu Kỳ sinh đứng ở trên lầu các, nhìn xuống sân nhà hoang vắng, trong tâm nổi lên cảm giác quỷ dị quen thuộc. Là cảm giác sai sao? Chu Kỳ Sinh nhăn mặt đi về phòng.
Vài ngày đầu hết thảy mọi thứ đều rất bình thường, Chu Kỳ sinh ban ngày cùng phụ thân đi dọn dẹp từ đường, ban đêm đốt đèn cầy đọc sách, luôn luôn đi ngủ rất sớm, so với lúc ở thành phố thì sinh hoạt rất nề nếp. Thế nhưng mấy ngày sau, chuyện kì lạ đã xuất hiện.
“Cha, ban đêm cha có nghe âm thanh đùa giỡn huyên náo không? Mấy ngày nay con không ngủ được ngon giấc, đêm nào cũng nằm mơ.”
Phụ thân biết Chu Kỳ Sinh có tính ông cụ non, cũng không phải loại người bịa chuyện đùa giỡn, liền kinh ngạc nói: “Con nói hồ đồ gì vậy, thân thích còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-nha-ma-am/25347/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.