Chương trước
Chương sau
– Khùng, có tiền không mà đi xa vậy, tao nghĩ chắc Hà Nội là cùng – một thằng lấy tay đánh vào đầu thằng kia nói
– Òh chắc vậy!
Chợt 2 tên đó nghe…………….xẹt xẹt….
Tiếng lá khô nơi nó ngồi dẫm lên phát ra âm thanh…..xẹt xẹt.
Và rồi, mắt nó mở chao cháo, tim đập liên hồi, tay chân run rẫy khi 2 tên đó đang nhìn chăm chăm về phía nó, mặc cho mấy cái tán lá đang phất phơ và cái gốc cây che lấy nó.
2 tên đó liền tiến lại nó, nó liền bật dậy chạy ra xa:
– Đứng lại đó! – 2 tên đó hô
Nó liền đứng lại, nó cố giữ bình tĩnh mặc dù đang rất rất run:
– Ừ..ừ…đứng..đứng nè…
– Mày là ai? – thằng kia hỏi
– Tui đi chuộc người – Nó bình tĩnh nói thẳng
2 tên đó nhìn mặt nhau ngạc nhiên nói:
– Chuộc người!!!
Nó mím môi nói:
– Ừ, tui đi chuộc anh đẹp trai
– Ờ..hớ..giỡn à thằng kia? – một thằng hỏi
– Mầy dám vào đây một mình sao?
– Sao không dám chứ! – nó run rẫy
Một thằng nhìn nó tay chân trống không nói:
-Đi chuộc mà không đem theo tiền gì hết vậy, láo hả?
nó gục mặt: “ Chết rồi, sao giờ, tiền đâu chứ”
Nó thấy hai tên này mặt cũng khờ khạo nên đánh lừa…
– Ờ..ờ..sao không có chứ…đó kìa – Nó chỉ tay về hướng cái bọc đen to đùng phía gốc cây đang bị ai bỏ đi xơ xác
– Hả? – 2 tên đó trố mắt nhìn
– Ừ, tiền đó. Tui để trong đó, 500 triệu không thiếu một xu
Nó liền chạy lại ôm lấy cái bọc đen đó lên, giả vờ ra vẻ quý báu lắm. Nhưng ôi thôi! Nó lén nhìn vào cái bọc thì thấy tòan là giấy vụn.
Nó nuốt cái ực trong họng, nhắm mắt hỡi ôi, nếu bị phát hiện nó sẽ bị giết mất.
Hai tên kia quay lưng lại gù ghì, to nhỏ với nhau:
– Ê, cái thằng này là người ở trong nhà phải không?
– Ừ,,đứng rồi, bửa hổm tụi mình thấy nó ngồi nói chuyện với thằng bị trói ở trỏng mà.
– Ò, vậy là đúng òy, ủa mà sao nhà thằng đó cho thằng nhỏ này đi vậy mậy?
– Ồ, chắc là âm mưu gì rồi!
– Ừ, chắc là vậy chứ nếu không, ai dám cho thằng con nít đi chứ!
– Ừ,với lại tiền ai bỏ trong bọc chứ?
– Cái này là mày bậy! tiền để đâu mà không được chứ, lỡ mới rút ngân hàng ra rồi sao – 2 tên ngu khờ nhất trong nhóm tiếp tục thì thầm
– ờ hé
Nói xong, bọn chúng liền quay lưng lại thì…nó đã chạy đi đâu mất tiêu!
Bọn chúng hỏang hồn đi tìm khắp nơi..
– Hơ..hơ…hơ – Tiếng thở mệt nhọc của nó vừa chạy trốn vừa chạy đi tìm anh đẹp trai của nó.
– Đại ca, đại ca, lúc nãy hai đứa em thấy có người đến chuộc thằng này – 2 thằng vừa gặp nó lúc nãy nói lại với thằng Khanh đang xơi vài giọt bia.
Thằng Khanh nghe vậy liền mở to mắt ra nói:
– Thật không?
– Thật
– Vậy tiền đâu?
– Ai biết, tự nhiên cái thằng đó chạy đi đâu mất tiêu rồi.
Thằng Khanh đập vào đầu hai thằng đó:
– Ngu!
– Á!!
Thằng Khanh ra dấu hiệu cho mấy tên còn lại:
– đi theo tao tìm cái thằng chuộc người!
– Dạ. – Nguyên đám hô
Thằng Khanh chĩa tay vào trán 2 thằng khờ
– 2 thằng mày ở lại coi chừng nó – thằng Khanh chỉ tay vào cái lều có Tú trong đó
– Dạ biết rồi đại ca.
– Đi thôi, lẹ lên.
Đầu tóc nó đang vướn đầy lá khô, hơi thở nó dường như muốn tắt đi vì nó quá mệt. Nó chạy trốn tự nãy giờ, đôi chân như rụng rời, thở hổn hểnh.
Nó quay lại sau lưng thì không thấy ai đuổi theo cả nên thấy yên lòng.
Ngồi đang nằm dài trên nền lá khô, nó tự biết mình phải làm gì, nó không thể ngồi mãi ở đây được nên đứng dậy đi tiếp – đi tìm anh đẹp trai của nó.
Nó loay hoay tìm kiếm xung quanh rừng, kế bên là cái bọc đen chứa đầy lá khô trong đó mà nó vừa đánh lừa hai tên ngu ngốc.
Nó đang dần đi về hướng anh đẹp trai của nó, và như thế…nó đã trông thấy cái lều phía xa xa.
Nó cũng chưa nghĩ trong cái lều đó có anh đẹp trai của nó nên rành mò đi lại gần hơn kèm theo là tiếng thở mạnh.
Đi gần hơn nó đã trố mắt to ra khi thấy hai tên ngu ngốc lúc nãy đang ngồi giữ cái lều, bọn chúng đang nghêu ngao uống rượu.
Nó thấy nguy hiểm vừa định quay lưng đi chổ khác để trốn thì nó nghe được tiếng cựa quậy trong cái lều rách nát kia.
Nó cố cầm chân mình lại để nghe thêm một lần nữa. Nó ngóay đầu nhìn lại thì phát hiện ra anh đẹp trai của nó đang trong cái lều qua từng kẽ lá rách rưới.
Nó vội khẽ đi lại nhẹ nhàng. Nó cố gắng đi rất cẩn thận không cho tiếng lá khô giẫm lên đến tên hai tên ngu ngốc đó.
Nó vén cái tấm lá rách kia lên thì rõ ràng…anh đẹp trai của nó đang bị trói nơi đây. Nó vô cùng xót xa khi thấy mặt anh bị bầm tím, thân hình gầy gò, xác xơ mệt nhọc. Nó đã nhỏ lệ khi thấy anh đang cựa quậy để thóat ra khỏi cái vòng dây đang buộc chặt bên người.
Lấy hết lòng can đảm vốn có của nó ra, nó nhanh chóng nhưng cẩn thận chạy vào túp lều mà hai tên ngu ngốc kia không hề hay biết.
Anh đang đứng phía sau lưng anh, nó khẽ khìu lên lưng anh đẫm mồ hôi và nhỏ nhẹ:
– anh đẹp trai!!!!!!!1
Anh nghe giọng quen thuộc ấm lòng nên quay lại một cách ngạc nhiên khi nhìn thấy nó:
– Nho!
– Sao em lại……………..
– Sụyt! – Nó ra dấu hiệu nói nhỏ để hai tên kia không phát hiện
– Sao em lại ở đây? – Ánh mắt và giọt nói ấm áp pha chút bất ngờ dữ dội của anh
– Em đi cứu anh! – Nó cầm vai anh nói
– Sao em dám, em không sợ sao? – Anh nhìn nó yêu thương
Nước mắt nó rưng rưng:
– Em không sợ, em chỉ lo cho anh thôi!
– Em………..!
Nó gờ lên gương mặt bị đánh đập của anh mà nặng lòng đầy dòng lệ. nhưng trong giờp hút này nó không được khóc, nó đã may mắn tìm ra được anh nên không thể bỏ lỡ thời gian này, nó phải cứu anh…..
– Em chạy đi, ở đây nguy hiểm lắm! Ở đây, tụi nó thằng nào cũng dữ dằn hết. – Anh thúc giục nó
– Không! Em cởi trói cho anh
– Em chạy đi mà Nho, anh không muốn liên lụy em.
– Nhưng em muốn như vậy, em phải cứu anh! – Nó vừa cởi trói cho anh vừa nhìn ra thăm chừng hai tên kia vừa nói
Anh nhìn nó một cách yêu thương, thân mật như một vật quý giá trong lúc này.
Cuối cùng dây trói đã được tháo ra, nó và anh cùng nhau đứng nhẹ một cách nhẹ nhàng, lắp ló.
Anh vô tình bắt lấy tay nó kéo nó đi theo anh, nó thấy thật ấm lòng. Bằng một cách khéo léo, anh và nó đã thóat khỏi cái lều và chạy đi xa xa…tìm cách thóat khỏi khu rừng này.
Cách đó chừng 5,6 phút bọn thằng Khanh trở về:
– Má nó, lúc nãy đi quên hỏi hai đứa mày mặt mũi cái thằng đi chuộc người như thế nào? – thằng Khanh đập vào gốc cây rừng nói
– Dạ, thằng đó con nít lắm, khỏang mười mấy tuổi hà đại ca!
– Cái gì? – thằng Khanh ngạc nhiên
– Dạ?
– Tụi mày giỡn với tao đó hả? – thằng Khanh nóng giận
– Đâu có đâu, em nói thiệt mà!
Thằng tóc đỏ chợt nhìn vào cái lều thì anh đẹp trai đã biến đâu mất tiêu. Thằng tóc đỏ la lên hào hùng:
– trời ơi! thằng đó,…thằng đó………
thằng Khanh và cả đám nhìn theo hướng chỉ của thằng tóc đỏ thì mới biết Tú đã biến mất.
thằng Khanh nóng giận giựt áo hai tên đó hỏi:
– cái thằng đó đâu?
Hai tên mặt mày đỏ ửng lên nói:
– Ủa, lúc nãy còn ở đây đâu mất rồi trời! – một tên rất ngạc nhiên
– Kỳ vậy đại ca! – một thằng có hơi rượu nói
– Má nó, bị lừa rồi……….. – thằng Khanh nói
Thằng tóc đỏ liền thấy mấy chai rượu đang lăn lốc dưới chân hai tên đó liền nói
– trời! mẹ…..giờ này mà còn uống rượu.
thằng Khanh tức giận quá liền lấy chai rượu đập vào đầu hai tên đó bất tỉnh.
– mau đi kiếm người, nhanh lên! – thằng Khanh hô
– Dạ.
– Hơ hơ hơ….-tiếng chạy mệt nhọc theo cánh tay anh ghị nó theo
– anh đẹp trai ơi! em mệt quá em không đi nổi rồi – Nó nói mà con mắt cứ như rớt xuống đất
– Lẹ lên em, mau thóat khỏi đây, cố lên em. – Anh dùng hết sức cố gắng chạy
– hơ hơ hơ ………
Bọn thằng Khanh cả chục thằng với đôi chân nhanh lẹ, chia ra 4 nhóm mỗi nhóm 3 thằng đi tìm.
Bọn thằng Khanh và thằng tóc đỏ con mắt lia lịa dò tìm anh đẹp trai của nó và nó….
– Á- nó ngã xuống
– Nho! Em có sao không? – Anh quỳ xuống nâng nó lên và hỏi
– Anh ơi! em không xong rồi, anh chạy đi kệ em! – nó nói mà miệng nó khô hơn bao giờ hết.
– Không không được, không được như vậy, leo lên anh cõng em.
– Không mau chạy đi anh.
Mặc mọi lời nó nói, anh liền cõng nó lên lưng và nói:
– Như vậy đi!
Nó đang nằm gọn trên lưng anh, nó dường như muốn bất tỉnh, nó đã bất đầu thoi thóp.
– Á! – Anh và nó bị vấp phải cái gì đó, cả hai té xuống.
– Nho! Nho! Em có sao không hả? – Vẻ mặt sốt sắn của anh lo cho nó
Thấy nó không trả lời gì cả anh cần lo hơn………….
Bỗng nhiên………………….
– Chạy nhanh quá he? – thằng Khanh tấc lưỡi nói
Anh quay ngược lại đằng sau mình thì thấy 3 thằng rất hung hăn nói.
– Mày….mày muốn gì? – anh đẹp trai của nó nói
– Tiền, nếu mày không muốn bị gì thì ngoan ngõan về cái lều, đợi đến 10h00’ có tiên rồi, tao sẽ thả ra.
– Đừng có mơ! – Anh nói
Chưa gì một thằng trong nhóm xông đến giằn co với anh, nhưng tên đó đã bị anh hạ gục.
Thằng Khanh và tên tóc đỏ nhào lại đánh anh tới tấp. Anh bị bọn chúng đánh dã man, máu đổ ra từ khắp cơ thể. Yếu thế anh lấy khúc gỗ dưới chân đánh vào đầu của thằng tóc đỏ nhưng không trúng thằng Khanh.
Thằng tóc đỏ lăn đùng ra bất tỉnh, bất ngờ từ phía sau thằng Khanh móc dao ra chĩa thẳng về phía anh nhưng………..không trúng.
Mồ hôi anh chãy nhuễ nhại, anh tiếp tục né tránh con dao đang di chuyển trước mặt anh.
Nó – nằm đó và thấy con dao đang tiến thẳng về phía anh nên…gượng chạy ra…đỡ.
– Á! – con dao đã ngập vào trong bụng nó
Anh đẹp trai của nó trố mắt, la lớn lên:
– Nho! Nho ơi!
Nó thì mắt nhắm kín hít không nói không rằn, máu chảy linh láng.
Không ngừng ở đó, thằng Khanh còn tiến lại định đâm thẳng vào anh thì……….
– Dừng lại! – tiếng của lực lượng cảnh sát viện trợ đã đến!
Thằng Khanh liền chạy thật nhanh về phía xa xa nhưng một phát súng của anh công an vào chân làm thằng Khanh phải quỵ ngã và bắt ngay tại chổ.
Ngòai lực lượng công an ra, thì ba Tú cũng đã đến
– Tú! Con có sao không Tú? – ba Tú bắt lấy vai anh
– Ba! ba ơi! đừng nói nhiều nữa, mau đưa Nho đi cấp cứu đi! Gọi cấp cứu ba ơi!
Đến lúc này ông mới bang hòang khi thấy xác Nho đang nằm dưới chân của Tú.
– Nho?!!
Tại bệnh viện
– Sao anh lại bị bắt? – Cản hsát đang lấy cung anh và mọi người
Mặt anh ngơ ngác, đang lo cho Nho nên không trảl ời gì cả. Kể cả Phương, bà Nội và mẹ anh cũng vậy, từ lúc nghe tin dữ họ đã tới đây nhanh chóng nhưng không nghe anh nói gì cả, chỉ biết ngồi đăm chiêu, vẻ mặt lo lắng tột cùng.
Cảnh sát quay qua hỏi ba Tú:
– Chúng nó đòi tiền bao nhiêu?
– 500 triệu……
– …….
– ……….
Vẻ mặt của mọi người đang lo cho Nho, cậu bé đang được cấp cứu trong phòng. Đang chờ kết quả.
Nhất là bà Nội, bà lo cho Nho biết mấy, nước mắt bà cứ chảy ra lo cho nó.
Phương thì mặt mày ủ rủ vừa cho người yêu mình vừa chờ kết quả nguy kịch từ Nho.
Không khí thật ảm đạm u buồn trong bệnh viện.
Tại sở cảnh sát:
Theo lời khai của nguyên bọn chúng, cảnh sát mới biết người chủ mưu là thằng Tân bóng nên quyết định lập kế họach bắt thằng Tân bóng tại khu nhà trọ đang ẩn trốn.
– Không biết sao rồi nữa, mà hơn 10h00’ rồi, nhận được tiền rồi mà sao không ai gọi cho mình hết vậy ta? – thằng Tân bóng đi đi lại lại trong phòng khó chịu.
Thằng Tân bóng đi đứng không yên, hai tay cứ chập vào nhau mãi. Mắt lúc hướng lên trời, lúc hướng xuống đất.
Và rồi, …nó nghe được tiếng chạy lụp xụp của những ai đó, đang phủ quanh khu nhà trọ.
Nó mở cửa sổ ra, ngó qua ngó lại thì tim nó chợt bắn lên khi thấy tòan cảnh sát bu đen khu nhà trọ.
Thằng Tân bóng sợ hãi quá đã vạch tung cửa phòng ra chạy nhưng vừa ra tới hẻm thì nó bị tóm cổ lại.
– Sao bắt tui chớ, thả ra coi làm cái gì dạ? – thằng Tân bóng nhúc nhích liên tục, la ôm xồm.
– Im! – anh cảnh sát đè đầu thằng Tân bóng lại nói
Thằng Tân bóng ngẫng đầu lên thì thấy mọi người trong hẻm đổ xua nhau ra chỉ trích nó. Nó gục mặt xấu hổ vô cùng. Và chính lúc này nó mới nhận ra rằng tất cả những vở kịch mà nó và thằng Khanh dựng nên đều là ….ảo mộng.
Tại bệnh viện:
Tú, Phương, bà Nội, mẹ Tú và ba Tú đang đợi chờ ca cấp cứu lấy lại mạng sống của Nho. Họ đã mõi mòn đợi chờ hơn 5 tiếng đồng hồ.
Trong đầu anh đẹp trai của nó thì luôn hiện ra: “ Một cậu bé can đảm vào rừng cứu anh, khìu vai anh làm anh phải suy nghĩ nó làm như vậy vì sao, rồi còn lấy mạng sống của mình ra để thay thế cho anh” nhớ lại nhiêu thôi anh phải túm lấy tóc của mình ngước lên trời cả trăm lần.
– Nho ơi! sao con khờ vậy con? – bà Nội cứ ủ rủ khóc lóc
– Nội! Nho em ấy không sao đâu mà Nội, xíu nữa là có kết quả ngay mà Nội! – Phương dỗ dành bà
– Đúng rồi mẹ, Nho phước lớn mạng lớn mà mẹ. – mẹ Tú cũng ngậm ngùi
– Nhưng tại sao nó phải làm như vậy chứ?- Bà nhăn nhó
– Tại con, tại con hết…. – Anh giọng nói rưng rưng
Phương quay sang anh dịu dàng nói rằng:
– mọi chuyện không phải ai muốn đâu, ai đừng tự trách mình như vậy chứ?
– Không, tại anh mà….. – Anh gục đầu nói
– Thôi! Mọi người không bàn cãi nữa, ráng chờ coi kết quả ra sao đây này. Bác sĩ cũng đã nói sẽ cố gắng hết sức mà. – ba Tú nói
Điện thọai ba Tú chợt reo lên:
– Alo?
– Chúng tôi đã bắt được đối tượng cầm đầu, hiện đang được tạm giam tại sở chúng tôi. – Phía cảnh sát nói
– Xin lỗi, người đó là ai vậy?
– Đối tượng là Nguyễn Văn Tân hay còn gọi là Tân bóng!
– Hả? Tân bóng nào – ba Tú hô to
Anh nghe được, cái tên Tân bóng nên trong đầu thắc mắc…
Khi ba anh nghe xong điện thoại thì:
– Ba! Tân bóng gì vậy ba?
– Bên công an họ nói, người chủ mưu bắt con là thằng Tân bóng ở đâu xóm trên của mình đó, bị họ bắt được rồi!
– Hả – Anh giật ngược người.
– Sao con có quen sao, mà con làm gì để nó bắt con vậy?
– Dạ có…nhưng sao lại là….
– Mọi chuyện là sao kể lại ba nghe, để ba còn đưa cung cho cảnh sát nữa.
– Dạ, chuyện là vầy……….hôm đó……………
– ………
– ………
Chiếc hộp đèn treo trên phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ chính của ca cấp cứu từ trong phòng bước ra
Cả 5 người đều mặt rười rượi đứng dậy nhanh chóng lại hỏi thăm bác sĩ. Nhưng anh là người chạy lại nhanh nhất
– bác sĩ! Em tôi sao rồi bác sĩ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.