– Trời! sao Nho lại thức khuya vậy chứ? Để từ từ mà xếp cũng được mà,…
– Nội đâu có biết, nó cứ nói là xếp cho con, cái gì…mà..mà…xếp cho con là nó thấy vui gì đó…
Anh khẽ gật gù, tội nghiệp và xót xa cho nó
– Tội nghiệp em Nho quá…Biết vậy hồi tối con qua phòng em nó, kêu ngủ sớm
– Thiệt…con đúng là vô tâm quá đó…con đừng coi nó là người giúp việc cho nhà mình …rồi con…
Anh ngắt ngang lời Nội:
– Nội! sao Nội nói vậy, con đối với Nho như là anh em trong nhà mà..con đâu có xem em ấy là người giúp việc đâu Nội?!
– Ừ..vậy thì tốt, chứ Nội tưởng con xem em nó như là người làm thuê..là Nội không thèm nói chuyện với con nữa
– Dạ con biết rồi Nội!
Bỗng bà Nội nhìn đâu đó với ánh mắt xa xăm, lắc nhẹ cái đầu nói tiếp
– Ừ…thằng bé đó tội nghiệp, thân côi cút bơ vơ không có ai hết..Nội thấy thương nó lắm..nó lại là người rất giỏi giắn, hiền hậu nữa…
– Dạ..con cũng biết Nho như vậy rồi Nội! em ấy rất là dễ thương, đáng mến lắm Nội à.
– Mà em ấy đâu rồi Nội?
– Nó đem cháo cho Nội ăn, rồi xuống dưới cho con Lyli ăn rồi!
– Dạ để con xuống dưới nha Nội!
– Ừ….
Tại bậc cầu thang:
Nó đang ẵm con Lyli lên lòng mình và cho nó ăn. Tay nó vuốt ve bộ lông trắng tinh khôi của con mèo, miệng nói nhỏ nhẹ
“ Mày ăn nhiều vô nha, ăn cho nhiều vào…để…để…thôi…người ta…người ta..thấy mày ốm yếu…là..là…người ta la tao đó “ –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-nha-do-co-anh-dep-trai/3989/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.