*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Hoài Cảnh với Ôn Đinh, hai người đến văn phòng chủ nhiệm lớp, trường Sơ Trung của Khương Hoài Nhân, thì nhìn thấy trong văn phòng không lớn đầy kín người.
Ôn Đinh liếc mắt một cái liền thấy ba người song song đứng chung một chỗ. Khương Hoài Bắc, Khương Hoài Nhân với Ôn Dĩ Nam.
Trong văn phòng còn mấy người nam nữ khác, còn có tiếng khóc trẻ con, cộng với tiếng ồn của người lớn, tóm lại thành một mớ hỗn độn. Ba người đứng nơi hẻo lánh đằng kia ngược lại thành một mảnh thanh tịnh.
Khương Hoài Bắc thấy được cô, lập tức nhào vào trong lòng cô: "Chị Đinh Đinh."
Ôn Đinh ôm chặt cậu, thuận tay sờ sờ đầu Khương Hoài Nhân, nhìn về phía Ôn Dĩ Nam, nhíu nhíu mày: "Ba người các em cùng nhau lột quần người ta?"
Ôn Dĩ Nam bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái: "Chị."
Khương Hoài Nhân nhìn thoáng qua đứng Thẩm Hoài Cảnh đứng bên cạnh Ôn Đinh, không mở mặt.
Một người phụ nữ ngoại hình điềm đạm, nho nhã, tuổi tác nhìn không lớn đi tới: "Thẩm tiên sinh, ngài tới rồi."
Thẩm Hoài Cảnh gật đầu: "Cô Diêu."
Diêu Tuyết đối mặt với Thẩm Hoài Cảnh dường như có chút câu thúc, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Thẩm tiên sinh, chuyện lần này là như vậy..."
"Cậu chính là phụ huynh của mấy đứa nhỏ kia?" Giọng nói của một người bên cạnh Diêu tuyết.
Ôn Đinh nhìn qua, thì nhìn thấy một người phụ nữ hơn ba mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-mai-sao-co-the-khong-loan/89187/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.