*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Hoài Cảnh biết Ôn Đinh sốt ruột chuyện Ôn Dĩ Nam ra nước ngoài, cho nên mấy ngày nay luôn đang nghĩ biện pháp. Hôm nay có một chút tiến triển, muốn cùng Ôn Đinh thương lượng một chút.
Sau bữa tối, Ôn Đinh dỗ Khương Hoài Bắc ngủ, Ôn Dĩ Nam gõ gõ cửa phòng sách đi vào.
Thẩm Hoài Cảnh ngẩng đầu, thấy Ôn Dĩ Nam: "Sao thế?"
Ôn Dĩ Nam đứng ở trước bàn sách, có chút do dự: "Thẩm ca."
Thẩm Hoài Cảnh thấy cậu muốn nói lại thôi, có thể thấy được là có lời gì đó muốn nói, để cây viết trong tay xuống, chỉ chỉ cái ghế đối diện: "Ngồi đi."
Ôn Dĩ Nam ngồi xuống, thân thể thẳng tắp, nhếch môi mỏng, trên mặt chàng trai mang chút tinh thần phấn chấn thanh xuân.
Thẩm Hoài Cảnh cũng không thúc giục cậu, mà là kiên nhẫn cùng đợi cậu mở miệng. Trầm mặc nửa ngày, Ôn Dĩ Nam mới thấp giọng nói: "Thẩm ca, em không muốn ra nước ngoài."
Lông mày Thẩm Hoài Cảnh hơi nhí lên: "Vì sao?"
Ôn Dĩ Nam ngẩng đầu đối diện ánh mắt của anh: "Thẩm ca, em không thể bỏ chị em."
Thẩm Hoài Cảnh biết trong lòng của cậu đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói: "Cô ấy còn có anh."
Ôn Dĩ Nam lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn: "Thẩm ca, chị ấy là chị em, là người thân duy nhất trên thế giới của em."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn chàng trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-mai-sao-co-the-khong-loan/2107282/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.