*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Đinh xúc động xoay người lại, từng bước một đi tới, cách hàng rào màu trắng nhìn anh: "Anh đến rồi."
Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó, khẽ cong ngón tay, đôi mắt đen sắc bén nhìn thẳng cô, cũng không nói gì.
Ôn Đinh cười khan một tiếng, gượng cười hai tiếng, gượng cười mấy tiếng, bầu không khí lúng túng hơn. Ở sau lưng người nói xấu còn bị bắt gặp, là một loại trãi nghiệm như thế nào?
Ôn Đinh dùng cả tay và chân từ trên hàng rào leo ra, đi đến bên cạnh Thẩm Hoài Cảnh, nhón chân lên phủi phủi tuyết rơi trên tóc đen của anh, lại đập đập bờ vai của anh, tìm lời nói: "Tuyết rơi rồi, đây là trận tuyết rơi đầu tiên khi bắt đầu mùa đông cho đến nay chứ."
Con ngươi của Thẩm Hoài Cảnh cụp xuống, mang theo chút ánh sáng mờ mờ.
Thấy anh không ngôn ngữ, Ôn Đinh le lưỡi một cái.
Một đóa bông tuyết rơi vào chiếc cổ thon dài của cô, mang đến một chút hơi lạnh, Ôn Đinh rùng mình một cái, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, ra đây một hồi, có chút lạnh.
Vén áo khoác của Thẩm Hoài Cảnh lên, Ôn Đinh đem cả người mình nhét vào trong ngực anh, một chút hơi thở ấm áp của anh đập vào mặt.
Thẩm Hoài Cảnh dừng một chút, đưa tay đem cô bao lấy trong ngực. Ngoại hình ban đầu của cô vốn nhỏ nhắn xinh xắn, núp ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-mai-sao-co-the-khong-loan/2107280/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.