*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Uông Úy Phàm nhìn thấy Ôn Đinh, bàn tay xuôi ở bên người có chút phát run, một lát sau, ông đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Ôn Đinh, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, giọng nói nghẹn ở cổ họng: "Ninh Ninh."
Cách xưng hô này đã tám năm. Ôn Đinh ngẩng đầu, hai mắt mông lung rơi nước mắt nhào vào lòng ông: "Chú."
Uông Úy Phàm ôm lấy cô, nước mắt thuận khóe mắt rơi xuống: "Ninh Ninh, chú tới rồi, đừng sợ."
Thẩm Hoài Cảnh dựa trên tường ở cổng, nghe trong sân kiềm chế tiếng khóc, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, đôi mắt nhìn bóng đèn lấp lóe sắp hư ngoài sân, mặt ẩn trong màn đêm, nhìn không rõ thần sắc.
Thẩm Hoài Cảnh hút ba điếu thuốc ở bên ngoài, đợi đến khi âm thanh bên trong dần dần tan biến, mới cất bước đi vào. Ôn Đinh đã ngừng khóc, kéo Ôn Dĩ Nam qua đẩy đến trước mặt Uông Úy Phàm: "Chú, đây là tiểu Dục." Dĩ Nam hóa ra tên là Đường Dục, mẹ hi vọng người em ấy có thể sáng như tên, cuộc sống tươi sáng.
Uông Úy Phàm trìu mến nhìn cậu, đưa tay muốn ôm cậu, cuối cùng vẫn thu tay về: "Tiểu dục đã lớn như vậy." Ông sợ là sớm đã quên ông là ai chứ.
Ôn Dĩ Nam đối với ký ức về Uông Úy Phàm khá mơ hồ. Lúc mẹ dẫn theo hai người quen biết Uông Úy Phàm, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-mai-sao-co-the-khong-loan/2107276/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.