*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liên Hiên cũng nhận ra điều gì đó, nhíu mày: "Cô ấy có thể quay lại căn phòng trước kia không?" Nói xong câu này, thì Liên Hiên biết mình nói nhảm. Nghĩ đến trước đó, Thẩm Hoài Cảnh muốn anh tra những chuyện kia, cảm thấy Ôn Đinh này không đơn giản.
Thẩm Hoài Cảnh không nói một lời quay người ra cửa, ngồi vào tay lái phụ, trầm giọng nói: "Đi chổ Vi Từ Minh."
Liên Hiên không dám nói lời nào, trầm mặc lái xe đến biệt thự Vi Từ Minh ở sườn núi.
Khi nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh, Vi Từ Minh đặc biệt cao hứng: "Tiểu Cửu a, sao cậu lại tới đây, cũng không lên tiếng kêu gọi."
Thẩm Hoài Cảnh gương mặt lạnh lùng: "Vi Thiến đâu?"
"Cậu tìm Thiến Thiến?" Vi Từ Minh nhìn ra sắc mặt cậu ta không tốt: "Cậu tìm Thiến Thiến làm gì?"
Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày, đẩy ông ta ra, đi vào trong nhà. Vi Thiến vừa vặn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh kêu một tiếng: "Cửu ca."
Thẩm Hoài Cảnh tiến lên một bước, ngăn cô ở đầu bậc thang, hai mắt sắc bén, mang theo lửa giận: "Hôm nay cô nói cái gì với Ôn Đinh?"
"Nói cái gì là nói cái gì?" Vi Thiến theo bản năng lui lại một bước. Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Thẩm Hoài Cảnh như vậy, không tự chủ có chút sợ hãi.
Sắc mặt của Thẩm Hoài Cảnh tái xanh, giọng nói khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-mai-sao-co-the-khong-loan/2107269/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.