*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau là nửa tháng kể từ lúc Ôn Dĩ Nam đi bộ đội, Liên Hiên lái xe đón cậu về. Một thân quân phục màu xanh, lộ ra vóc dáng vừa cao vừa gầy, cả người đen một chút, nhìn cũng mạnh mẽ không ít.
Khương Hoài Nhân nhìn thấy cậu lập tức nhào tới, quỷ khóc sói gào, “Anh có biết không, chị Đinh Đinh đăng ký cho em ba cái lớp phụ đạo, ba cái nha, muốn mạng già bổn cô nương rồi.”
Nửa tháng Ôn Dĩ Nam không nhìn thấy cô gái này, lúc này nghe thấy giọng nói líu lo quen thuộc của cô, khóe miệng không nở một nụ cười, vuốt vuốt tóc cô.
Hiếm thấy, Khương Hoài Nhân không kháng cự đối với chuyện cậu sờ đầu cô, bên tai ngược lại nổi lên một chút đỏ ửng khả nghi.
Thật lâu Khương Hoài Bắc không thấy Ôn Dĩ Nam, nhất quyết bám lấy Ôn Dĩ Nam không buông, làm cho Ôn Dĩ Nam cùng cậu chơi, ba người ở trên ghế sô pha ầm ĩ thành một cục.
Ôn Đinh đặc biệt đi chợ bán thức ăn mua thật nhiều đồ ăn mà Ôn Dĩ Nam thích ăn, đang ở trong phòng bếp bận rộn.
Thẩm Hoài Cảnh nhìn tư thế của cô, đưa tay kéo lấy cô: “Em phụ giúp, để anh làm.”
Ôn Đinh liếc anh một cái: “Anh đang khi dễ tài nấu nướng của tôi.”
Thẩm Hoài Cảnh nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô: “Phải.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-mai-sao-co-the-khong-loan/2107265/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.