Rẽ trái, rẽ phải, rẽ phải rồi lại rẽ trái. Ba người bọn họ đi càng lúc càng sâu vào trong hang động. Ánh sáng từ lâu đã không còn lọt vào được chút nào, họ chỉ có thể thấy phía trước bằng đèn pin. Thậm chí mặt của nhau còn không thấy nổi.
“Nếu lúc này mà đèn hết pin chắc sẽ khủng khϊếp lắm nhỉ?” Triệu Giai Nhân buột miệng nói, sau đó cô bỗng thấy hối hận.
Lúc này nói ra những chuyện xui xẻo như vậy quả là không nên, lia đèn pin sang bên cạnh thì thấy Đường Mộc Nhi bị cô dọa đến sắp khóc.
“Chị đùa thôi, chúng ta không xui xẻo đến vậy đâu mà.” Triệu Giai Nhân trấn an cô cũng như trấn an bản thân mình.
“Em không cần lo, anh có mang theo pin dự phòng mà.” Tạ Lâm nói.
“Quả là anh Tạ Lâm lúc nào cũng chu đáo cả.” Đường Mộc Nhi vui vẻ nói, cô đã hết lo lắng.
Cuối cùng họ dừng lại ở một căn phòng. Trong đó ngổn ngang các pháp cụ, ở trung tâm là một phiến đá với một cuốn sách phía trên.
“Có lẽ chính là nơi này.” Đường Mộc Nhi lên tiếng.
Triệu Giai Nhân bước tới bên cuốn sách, định nhấc nó lên thì Tạ Lâm liền ngăn lại. “Chúng ta không biết có cạm bẫy nào không, khoan hãy động vào nó.”
Cả ba người quan sát quanh căn phòng đá đó. Nơi này đã là tận cùng của hang động, không còn lối rẽ đi nơi khác. Họ cẩn thận kiểm tra và chắc rằng không có bất cứ bùa chú nào quanh phòng.
Điều đáng quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-lang-ma-quai/3472124/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.