Sau cuộc họp mà Sử Bá không mấy bận tâm đó, Sử Bá trở về nhà ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau. Lúc tỉnh dậy, hắn soi gương và thấy gương mặt mình hết sức kinh khủng. Da mặt trắng bệch, mắt trũng sâu, khuôn mặt hốc hác. Sử Bá bàng hoàng trước sự thay đổi đó. Dù đúng là hắn đang vô cùng mệt mỏi khi phải thức đêm nghe Lạc Thiếu Hoa và những người khác bàn đại sự nhưng không thể một đêm đã tàn tạ như vậy.
Sau đó Sử Bá hiểu ra đây là tác dụng phụ của tà thuật, chỉ dùng một lần đã thế này, đúng là không nên sử dụng bừa bãi.
Những chuyện phía sau là do Sử Bá được nghe kể lại sau này.
Tư Mã Luân trở về làng Bồng Lâm. Hôm qua hắn nhận lời đến nhà một gia đình giàu có để trình diễn múa rối. Hắn đã lên kịch bản riêng cho buổi diễn, vở kịch nói về những âm mưu trành giành tài sản của một gia đình vương giả. Đối với người bình thường thì nó chỉ thuần túy là giải trí nhưng đối với những người trong gia đình đó thì đây là sự đánh thức những nỗi lo hoang đường gây chia rẽ. Hoặc cũng có thể là không, Tư Mã Luân không chắc về việc đó, hắn không quan tâm lắm.
Hiện tại còn một việc khác khiến hắn bận tâm hơn. Vừa trở về làng, hắn lập tức đi tới nhà của Mạc Xuân Hoa.
Ả ta hiện đang có mặt trong nhà, đang ôm hôn một chàng trai trẻ. Sau đó, ả ta lạnh lùng nói “Như vậy thôi, đó là đặc ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-lang-ma-quai/3472119/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.