Chương trước
Chương sau
“Làng Bồng Lâm.” Đường Mộc Nhi đọc thành tiếng bảng tên của làng. Đây là một thói quen của cô, nếu chỉ đọc thầm thì cô không thể tập trung và ghi nhớ những gì đã đọc.

“Kế hoạch của chúng ta là thế nào đây?” Tạ Lâm hỏi.

“Tuy không biết có bao nhiêu hồn ma tại đây, nhưng kẻ thù của chúng ta thì có hai, đó là Mạc Xuân Hoa và Tư Mã Luân.” Đường Mộc Nhi phân tích.

“Thế còn Sử Bá?” Triệu Giai Nhân hỏi.

“Ông ta không thể rời khỏi nhà nên không gây nguy hiểm gì đến chúng ta. Hơn nữa theo chị kể thì sau khi anh Hạ Vĩnh Thành giao nộp Minh Ngọc, Tư Mã Luân vẫn có thể điều khiển bọn rối. Vậy nên chắc chắn Minh Ngọc đó là giả. Nếu chỉ không muốn mất Minh Ngọc thì Tư Mã Luân có thể xử lý anh Hạ Vĩnh Thành là được, nên em đoán viên ngọc giả đó là một cái bẫy, hồn ma của Sử Bá có lẽ đã bị nhốt vào một con rối khác.” Đường Mộc Nhi nói ra suy đoán của mình.
Triệu Giai Nhân thấy vô cùng thuyết phục, cô lại hỏi thêm “Thế chúng ta xông vào đâu trước, ngôi nhà hay nhà hát?”

“Bây giờ anh Hạ Vĩnh Thành có lẽ vẫn an toàn, như anh ấy nói, không có con tin thì không thể dụ chị trở lại được. Em nghĩ chúng ta nên tấn công Tư Mã Luân trước để giải quyết bọn rối trên đường, sẽ thuận tiện hơn.” Đường Mộc Nhi nói.

“Chị phản đối, bọn rối ấy thì xử lý trước hay sau gì cũng được, còn Vĩnh Thành đang bị thương, ai biết cô ta xử lý vết thương như thế nào. Cứu người quan trọng hơn.” Triệu Giai Nhân nói.

“Chị nói cũng phải.”

Hai cô gái nhìn Tạ Lâm, nhường anh quyền quyết định.

“So về độ nguy hiểm thì có lẽ Tư Mã Luân khó nhằn hơn, bọn rối dù có khó chịu nhưng chúng ta có ba người, có lẽ vẫn có thể hộ tống Hạ Vĩnh Thành ra ngoài an toàn.” Tạ Lâm nhận định.
Thế là cả ba thống nhất sẽ tới ngôi nhà của Mạc Xuân Hoa trước.

Đường Mộc Nhi đưa ra sáng kiến, cả ba người đứng xoay lưng lại với nhau để tầm nhìn bao quát ba trăm sáu mươi độ. Triệu Giai Nhân vỗ tay tán thưởng “Đúng là làm như vậy thì bọn rối chịu chết, đúng là ba cây chụm lại nên hòn núi cao.”

“Chúng vẫn có cơ hội di chuyển khi chúng ta chớp mắt, nhưng có lẽ không kịp để làm gì nguy hiểm.” Tạ Lâm cũng thấy đây là biện pháp tốt.

Đường Mộc Nhi là chủ lực của đội nên cô sẽ đi về phía trước, Tạ Lâm và Triệu Giai Nhân đứng sau đi giật lùi, nghiêng đầu quan sát hai góc chéo phía sau.

“Quả nhiên là có nhiều rối thật, có võ sĩ này, thợ làm bánh này, Tôn Ngộ Không này, không biết có Doraemon hay Thủy Thủ Mặt Trăng không nhỉ?” Đường Mộc Nhi nói.

“Đối với một thợ làm rối từ hơn một thế kỉ trước thì anh nghĩ là không.” Tạ Lâm đáp.
“Tới ngã trước mặt rẽ trái.” Triệu Giai Nhân dẫn đường.

Đi thế này không nhanh, mất một lúc họ mới tới được ngôi nhà của Mạc Xuân Hoa. Do trước giờ chưa gặp trường hợp bọn rối xông vào các nhà dân nên họ bỏ đội hình. Đường Mộc Nhi tới quan sát trận pháp đổi xác mà Mạc Xuân Hoa đã xếp, cô gọi Tạ Lâm “Anh xem, trận pháp này em chưa thấy bao giờ.”

Tạ Lâm tới quan sát và nói “Anh cũng chưa thấy, có lẽ họ sử dụng tà thuật mà nhà họ Đường và nhà họ Tạ chưa gặp bao giờ.”

“Bỏ qua chuyện này đã, anh Hạ Vĩnh Thành và chị Tô Quyên đâu?” Đường Mộc Nhi không thấy bọn họ.

Triệu Giai Nhân nhớ lần trước cũng tình huống này và bị Mạc Xuân Hoa tấn công lén, cô cảnh giác nhìn quanh, nhưng mãi vẫn không thấy ai xuất hiện.

Tạ Lâm là người tinh mắt nhất, anh nhận ra có một mẩu giấy được nhét vào túi ngủ bỏ lại đó.

“Mọi người nhìn xem này.” Tạ Lâm gọi.

Hai cô gái chụm đầu lại xem nội dung bên trong, Đường Mộc Nhi đọc “Tôi không biết cô bỏ chạy đi đâu, nhưng chắc chắn sẽ kéo đồng minh tới đây. Một cô gái chân yếu tay mềm như tôi e là sẽ bị ăn hϊếp. Thế nên tôi cần một chỗ dựa vững chắc. Tôi sẽ hẹn gặp cô ở phòng của Tư Mã Luân. Lần này, cô sẽ phải để lại thân xác của mình, tất nhiên cô có thể chọn bỏ trốn nhưng tôi tin cô không phải người như vậy. Chúng ta có thể thương lượng, tôi sẽ dùng tà thuật xóa kí ức của Hạ Vĩnh Thành và Tô Quyên rồi thả họ đi. Ký tên, Mạc Xuân Hoa.”

“Có thể dùng tà thuật để xóa kí ức à?” Triệu Giai Nhân hỏi.

“Theo em biết thì không. Tuy nhiên, có thể thấy họ nắm giữ những tà thuật nằm ngoài hiểu biết của em và Đường Mộc Nhi.” Tạ Lâm nói, anh cân nhắc tính chân thật của những gì Mạc Xuân Hoa viết.

“Không quan trọng thuật này có thật hay không, chị Giai Nhân, không bao giờ được giao kèo với ác ma.” Đường Mộc Nhi nói.

“Chị hiểu rồi.” Triệu Giai Nhân đáp, tuy vậy, cô nghĩ mình vẫn sẽ làm vậy nếu tình hình nằm ngoài sự kiểm soát.

“Vậy chúng ta tới nhà hát thôi.” Tạ Lâm nói. Ba người lập lại đội hình và chuyển mục tiêu.

TruyenHD

TruyenHD

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.