“Đi đâu vậy, cô bé?” Người vừa hiện ra cất tiếng nói.
Đó là một người cao, gầy, mặt mũi hốc hác trông vô cùng đáng sợ, đặc biệt là ông ta mặc một bộ trang phục giống như đến từ thế kỉ trước. Triệu Giai Nhân nhanh chóng nghĩ đây là một hồn ma.
Hạ Vĩnh Thành ghé sát lại cửa sổ gọi “Em quay lại đi, không cần chứng minh đâu. Anh và Tô Quyên đều tin em mà.”
Dường như Hạ Vĩnh Thành không thấy người đàn ông này. Ông ta nở nụ cười, không những không thân thiện hơn mà nhìn còn đáng sợ hơn. “Pháp lực của ta không đủ để hiện hình trước hai người phàm tục một lúc. Xấu hổ quá, xấu hổ quá.”
Triệu Giai Nhân muốn chạy xuyên qua ông ta để nhảy ra ngoài cửa sổ. Cô biết một hồn ma khi chết đi sẽ phải liên kết với một thứ gì đó, thường là nơi chết hoặc thi thể của bản thân. Nghĩa là nếu thoát khỏi ngôi nhà này thì cô sẽ không lo về hồn ma quái đản này.
Nhưng có một sức ép vô hình giữ cô bất động.
“Sợ quá không cử động nổi à? Ha ha, đừng lo, cô không phải kẻ nhát gan thế đâu, hãy ngủ đi nhé.” Hắn ta cười nhếch mép, khuôn mặt trông quỷ dị vô cùng.
Triệu Giai Nhân nghĩ bây giờ mới đích thực là chuyện kinh dị ở làng ma, nó đã đi quá những gì cô có thể tưởng tượng ra. Tuy lòng đầy sợ hãi nhưng không biết cảm giác buồn ngủ từ đâu ập tới, cô khuỵu xuống và chìm vào giấc ngủ.
Hạ Vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-lang-ma-quai/3472102/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.