( Trở về với cái nhìn của Hoài)
Tôi nhìn theo bóng của cô đồng Loan đang đứng trên thành giếng phía trước. Cô Loan cột chắc túi đồ bên mình rồi nhẹ nhàng leo dần xuống. Trông cô cứ lảo đảo chắc vì không quen. Chân tôi cứ run lên. Tôi sợ chứ. Tôi rất sợ.
Chiều nay khi tiễn tôi đi, mẹ tôi cứ bịn rịn mãi. Trông bà rất khổ sở, tôi thương đến quặn ruột lại. Bà sợ tôi sẽ có chuyện gì. Tôi bảo bà: "Mẹ phải để con đi để cứu lấy cái Nhi."
Mẹ tôi cứ rơm rớm nước mắt, bà bảo: "Mất đứa nào đi chăng nữa mẹ cũng không sống nổi nữa, bố con đã như vậy rồi..."
"Mẹ yên tâm, con sẽ cẩn thận, con sẽ về mà..." Thế rồi tôi ôm bà.
Cô đồng Loan cũng trấn an mẹ tôi. Cô hứa sẽ dùng tất cả mọi khả năng có thể để đảm bảo an toàn cho tôi. Chỉ có lúc đó, mẹ tôi mới đành lòng để tôi đi với cô Loan.
Tôi bước đi mà vẫn cảm nhận được ánh mắt mẹ dõi theo từ sau. Tôi nhất định phải trở về với bà, với em gái.
Nghĩ tới mẹ, tôi hít một hơi thở sâu rồi tự trấn tĩnh mình. Tôi sẽ làm được.
Tôi siết chặt sợi dây bảo hộ quanh thắt lưng rồi bước tiếp theo cô Loan, đứng lên thành giếng rồi dần dần leo xuống. Cánh tay tôi run lên vì sức nặng của cơ thể. Hiếu đi theo ngay sau tôi, ánh mắt cậu sáng lên trong bóng đêm dày đặc.
"Đừng sợ. Tớ ở ngay sau đây..." Nói rồi cậu cũng leo dần xuống.
Chiếc giếng sâu hun hút như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-lang-co-mo/1043843/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.