Nàng không cam lòng, thật sự rất không cam tâm, vì cái gì trời cao đối xử với nàng không công bằng như thế, lại tàn nhẫn cướp lấy tất cả mọi thứ của nàng? Mà nữ nhân kia, lại đang đắm mình trong hào quang được mọi người hô to kính ngưỡng, vui vẻ hưởng thụ hết thảy tôn trọng.
Không cam lòng! Thật sự, không cam lòng a. . . . . .
Lúc này, Tống Ngâm Tuyết rốt cuộc đã chiếm được sự khẳng định nhất trí của mọi người, nàng đứng ở trên đài, thân ảnh lỗi lạc, mỉm cười nhàn nhạt nhìn qua hết thảy, vẻ mặt bình tĩnh thong dong cùng ưu nhã.
Tuyết Nhi, nàng đã làm được! Từ nay về sau, thế giới của nàng, sẽ tràn ngập hào quang vạn trượng!
“Nhóm phu quân” giương mắt mà nhìn người bọn hắn yêu say đắm, mơ hồ để lộ sự quyến luyến, gắt gao vây quanh người ngọc.
Lăng Mị rất là nổi giận với tình cảnh trước mắt, nàng hiểu được đại thế đã mất, rất là không cam lòng khi mưu đồ của mình thất bại trong gang tấc!
Nàng nhiều lần không thể giết chết Tuyết công tử, điểm này đã làm cho Tống Vũ Thiên rất không vui rồi, mà hôm nay nếu lại mất đi vị trí minh chủ võ lâm, cộng thêm việc Tống Ngâm Tuyết tái hiện giang hồ, như vậy nàng ở trước mặt Tống Vũ Thiên, còn chút mặt mũi nào đây?
Càng nghĩ trong lòng càng hận, càng hận trên mặt lại càng lạnh lùng, đột nhiên Lăng Mị cười lớn một tiếng, một ngón tay chỉ thẳng vào Chung Hồng nói: “Chung Hồng, ngươi thực sự muốn đem vị trí minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621474/chuong-182.html