“Là ngươi.”
Khi Tống Ngâm Tuyết đi vào nhà, chứng kiến dáng người thon dài của Dạ Lâm Phong đứng gần cửa sổ, nhìn dung nhan yêu nghiệt kia, thì trong mắt của nàng, không còn nổi một tia đắc ý.
Tựa hồ như là sớm đã biết hắn sẽ đến, Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh xoay người, đóng cửa, sau đó đi đến trước bàn, rót chén nước ình, nhẹ nhàng bóc cái khăn che mặt, ngồi xuống, chậm rì rì nâng chén uống.
Trong nhất thời trong phòng không ai nói gì, Lâm Phong xoay người, ánh mắt thắm thiết nhìn qua khuôn mặt tuyệt mỹ dị thường của nàng, không khỏi mê man: hơn ba tháng không gặp, so với trong trí nhớ nàng còn đẹp hơn.
“Tống. . . . . . Ngâm Tuyết. . . . . .” Trong lúc đó, không biết nên mở miệng như thế nào, cảm thấy dùng tên gì cũng không chuẩn xác? Lần đầu tiên, trên người Lâm Phong công tử yêu dã tà mị, biểu hiện ra sự tương phản một trời một vực với bãn lĩnh tung hoành giữa chốn gió trăng ngày xưa, thậm chí, còn có chút xấu hổ mơ hồ.
“Ngâm, Ngâm Tuyết. . . . . .” Thật vất vả, trong miệng mới nghẹn ra được hai chữ này, sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, hắn gian nan quyết định kêu lên.
Nguyên bản, khi vừa mới nhận ra nàng thì cảm giác trong nội tâm có thật nhiều lời muốn nói, chính là qua một đêm, khi tình cảm, tư tưởng đều trải qua một phen giãy dụa, hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu. . . . . .
Rất muốn gọi nàng một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621444/chuong-152.html