“Ứng Thư Ly, ngươi đứng lại đó cho ta! Đứng lại! Ngươi nghe thấy không!”
Thanh Linh lớn tiếng hò hét với thân ảnh dần đi xa kia, trong lòng tràn đầy phẫn nộ với thái độ lạnh lùng của hắn! Ứng Thư Ly, hắn nghĩ hắn là ai? Ta đã cầu hắn như vậy, hắn cư nhiên còn tàn nhẫn mà bỏ đi như vậy? Còn đi một cách lạnh lùng! Tuyệt tình như thế!
“Ứng Thư Ly, ngươi trở về! Ngươi trở lại cho ta!” Rít gào suýt tý nữa đấm ngực dậm chân ngay tại chỗ, lúc này mặt mũi Thanh Linh vô cùng hung ác, đôi mắt phun ra ngọn lửa phẫn nộ bừng bừng.
Chính là bất luận nàng kêu như thế nào, thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng kia cũng không dừng lại, giống như tiên tử phiêu dật từ từ đi xa.
Lúc này, khi Thanh Linh lớn tiếng kêu to, tú bà cùng Thư Ly sát vai đối mặt, vốn định mở miệng hỏi han cho phải phép, nhưng lời nói mới đến bên miệng, đã bị tiếng gào hung ác của Thanh Linh dọa đến nuốt trở về, đành phải lướt qua nhau, mỗi người đi một bên.
“Ta nói Thanh Linh a, con làm sao vậy? Làm gì phải tức giận như vậy a?” Đi đên bên cạnh Thanh Linh, tú bà hơi kinh ngạc nhìn cô gái bình thường cũng tính là ôn nhu này, không khỏi mở miệng hỏi.
“Hừ, không có gì! Qụa trong thiên hạ con nào chẳng đen! Đi đi, cút đi, đi hết càng tốt!” Thở hổn hển, Thanh Linh phẫn nộ trừng mắt nhìn phương hướng Thư Ly rời đi một lần nữa, hung dữ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621441/chuong-149.html