“Phong, kỳ thật người chàng yêu, không phải Điệp Vũ, cũng không phải ta, mà là nữ tử ở nước Đại Tụng xa xôi, Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết kia đúng không. . . . . .”
Một câu ưu thương mà cô đơn, chậm rãi từ sau lưng Lâm Phong truyền tới, không cần xoay người cũng biết, người tới lúc này, chính là người đã từng khiến hắn hết hy vọng với tất cả nữ nhân: Tây thần hoàng hậu —— Thượng Phù Cừ.
“Hoàng tẩu.” Xưng hô nhàn nhạt từ trong miệng thốt ra, khiến người sau lưng hoàn toàn tan nát cõi lòng, Dạ Lâm Phong ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía xa.
Hối tiếc sao? Có lẽ vậy! Hắn và nàng đã từn là một đôi”Lang kỵ trúc mã, nhiễu sàng thanh mai*” vô tư, ước định với nhau sau này sẽ kết bạn cả đời. (* Rút gọn từ hai câu thơ “Lang kỵ trúc mã lai, Nhiễu sàng lộng thanh mai” của nhà thơ Lý Bạch, cũng là nguồn gốc của câu Thanh mai trúc mã chỉ đôi trai gái từ nhỏ lớn lên bên nhau.)
Hắn yêu mến nàng, từng thầm hạ quyết tâm chỉ độc sủng một mình nàng, chính là ngày tháng tuy đẹp, nhưng tiệc vui chóng tàn. Khi hắn chuẩn bị mở miệng cầu hôn nàng, nàng đã gả đi làm vợ người, quang minh chính đại trở thành chị dâu của hắn.
Nàng —— Thượng Phù Cừ, con gái của trọng thần nước Tây thần, rõ ràng sau khi cùng hắn mến nhau mười năm, xoay người một cái nhào vào vòng tay thân ca ca của hắn—— Dạ Lâm Vân? Thử hỏi loại phản bội này, loại đả kích này, người bình thường làm sao có khả năng thừa nhận!
Tại sao nàng phải gả cho Dạ Lâm Vân, chẳng lẽ là bởi vì muốn làm hoàng hậu sao? Bởi vì lúc trước phụ hoàng xem trọng hắn, cho nên nàng mới có thể thân thiết với hắn sao? Mà cuối cùng, khi hắn mất đi hết thảy, thấy thân ca ca của mình tranh được vương vị, nàng liền dứt khoát buông tha, tiêu sái nói tạm biệt sao?
Hóa ra hết thảy, đều là một màn kịch buồn cười như vậy? Nàng vì muốn làm hoàng hậu mà bỏ rơi hắn, bỏ rơi một nam nhân vì để có thể chuyên sủng mình nàng mà buông tha cho ngôi vị hoàng đế! Ha ha, trên thế gian này, thật sự có chuyện tình cực kỳ máu chó như thế!
Kỳ thật hắn cũng không trách nàng, có lẽ hắn có thể lý giải nàng làm nữ nhi của thừa tướng thì trên lưng cũng phải mang theo trách nhiệm gì đó. Chính là hắn lại không thể tha thứ cho nàng, bởi vì trước mặt tình yêu, nàng thủy chung vẫn là người phản bội.
Bất quá mặc dù hắn có thể thông cảm cho Phù Cừ, nhưng có một người, hắn lại chân chân chính chính căm hận! Đó chính là thân ca ca mà hắn một mực tin tưởng, Tây thần quốc chủ Dạ Lâm Vân.
Hoàng thất Tây thần vốn ít người, cũng chỉ có Lâm Vân, Lâm Phong hai vị hoàng tử. Cho nên đối với thân ca ca của mình, hắn hoàn toàn tin cậy và kính trọng từ đáy lòng, thậm chí vì hoàn thành nguyện vọng của hắn, không tiếc kháng mệnh, đem ngôi vị hoàng đế của mình chắp tay nhường cho.
Dạ Lâm Vân trong lòng hắn, là có một không hai, máu chảy ruột mềm! Cho nên trên thế giới này, bất luận kẻ nào cũng có thể phản bội hắn, duy chỉ có Dạ Lâm Vân là không thể!
Mắt thấy người yêu của mình cùng người thân song song phản bội, vì vậy mang theo phẫn nộ cùng tuyệt vọng, hắn rời khỏi quốc gia, từ nay về sau một mình phiêu đãng, không bao giờ trở lại.
Suy nghĩ tới đây, Dạ Lâm Phong khẽ thở dài, nhắm mắt thắm thiết cảm thụ được trang giấy nhỏ nóng rực trong ngực, không khỏi lại mê mang một lần nữa.
Chưa bao giờ nghĩ tới hắn còn có thể trở về, mang theo giãy dụa, mang theo do dự tiếp cận chân tướng. Vì vậy kết quả là cuối cùng hắn mới phát hiện, hóa ra hết thảy kiên trì, hết thảy phẫn nộ, bất quá chỉ là công dã tràng mà thôi. . . . . .
Ca ca muốn làm quốc chủ, nhưng mà cũng không biết điều kiện để làm quốc chủ đó là phải lấy nữ nhi của thừa tướng Thượng Phù Cừ! Vì vậy ma xui quỷ khiến, hắn hảo tâm thành toàn nhường ngôi vị hoàng đế, nhưng đồng thời, cũng chắp hai tay dâng cả người trong lòng mình.
Chẳng ai ngờ phụ hoàng lại âm thầm hạ một đạo thánh chỉ như vậy? Làm cho quốc chủ cùng nữ nhi của thừa tướng đám hỏi, để củng cố chính quyền Tây thần!
Vào ngày đăng cơ đó, khi hắn tận mắt nhìn Dạ Lâm Vân cùng Thượng Phù Cừ ngã vào trên giường liều mạng dây dưa, vì không biết chân tướng , hắn quả thực phẫn nộ đến sắp nổ tung!
Dưới sự giận dữ, hắn vội vã rời đi, xoay người không để ý đến hai cặp mắt mờ mịt khiếp sợ sau lưng, bởi vì tại sao tình thế diễn biến thành như vậy, chính bọn họ cũng không rõ.
Dạ Lâm Vân vội vàng phái người tìm hắn trở về, muốn giải thích tất cả cho hắn, chính là Dạ Lâm Phong thủy chung chưa hề cho hắn một cơ hội, bởi vì trong lòng Lâm Phong, hắn không cho rằng trong chuyện này có gì hiểu lầm.
Chính là trên thực tế — hắn sai rồi! Khi hắn trở về lần nữa, tất cả chân tướng đều rõ ràng. Dạ Lâm Vân cùng Phù Cừ, cũng không có phản bội hắn, mà lúc ấy dưới tình huống hai bên cùng không biết, bị người ta phục thuốc đặt ở cùng một chỗ, tạo thành sai lầm.
Không có ai nguyện ý trông thấy một màn này phát sinh, hết thảy chỉ vì kẻ ra tay phía sau màn kia- – Lãnh Hoài Vũ.
Hắn hận Lãnh Hoài Vũ, hận hắn tự tay tạo thành tất cả mọi hiểu lầm! Chính là hắn lại không thể động đến Lãnh Hoài Vũ, bởi vì hắn chỉ phụng theo di mệnh của phụ hoàng mà làm việc!
Hơn nữa, hắn còn có một thân phận khác, khiến Lâm Phong làm sao cũng không xuống tay với hắnđược —— hắn là con của cô Lâm Phong, Tây thần công chúa Dạ Tâm Vũ, Lãnh Hoài Vũ mồ côi từ trong bụng mẹ, là thân biểu ca máu mủ tình thâm của hắn!
Tây thần hoàng thất vốn ít người, trước đây cũng chỉ có phụ hoàng cùng hoàng cô hai người, vốn tưởng rằng đến đời này cũng chỉ có mình và Dạ Lâm Vân, ai có thể nghĩ tới hóa ra, hắn còn có một biểu ca!
Lãnh Hoài Vũ, Lãnh Hoài Vũ? Hoài niệm Tâm Vũ! Hắn là đưa con mồ côi từ trong bụng mẹ của cô cô, là thân nhân của huynh đệ bọn hắn!
Bảo hắn làm sao thù hận được nữa đây?
Dạ Lâm Vân không trách Lãnh Hoài Vũ phạm thượng, còn phong hắn làm Vương gia khác họ, bởi vì hắn là con tư sinh của cô cô lại mồ côi từ trong bụng mẹ, thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước phụ hoàng để hắn ẩn núp trong bóng tối.
Không thể quang minh chính đại thừa nhận thân phận của hắn, chỉ có thể lặng lẽ đền bù tổn thất. Phong Lãnh Hoài Vũ là vương, mặc dù Lâm Phong không có ý kiến gì, nhưng phần oán phẫn từ trong đáy lòng kia, chung quy cũng không thể tiêu tán nhanh như vậy, kết quả là lập tức có tin đồn Thần thân vương cùng Cần vương không hợp nhau.
Kỳ thật cái tin đồn này cũng không phải hoàn toàn giả tạo, bởi vì hắn xác thực đối nghịch với Lãnh Hoài Vũ, mặc dù không đến nỗi đả kích ức hiếp, nhưng hắn cũng không muốn khinh địch để cho Lãnh Hoài Vũ sống khá giả.
Nếu như nghiêm khắc mà nói, thật ra hắn phải cám ơn Lãnh Hoài Vũ, bởi vì nếu không phải hắn phụng chỉ làm việc, hắn làm sao có cơ hội quen biết người ở Đại Tụng kia? Hắn cũng không còn hận Lãnh Hoài Vũ, có lẽ ban đầu cũng có hận tí xíu, nhưng hiện tại thì bình thường như những người khác, hắn thực sự đã bình tâm trở lại.
Hôm nay còn đối lập, chẳng qua là chế nhạo cùng trào phúng theo thói quen mà thôi, không hề có chút thù hận nào, ai bảo tên kia cả ngày cứ treo bộ mặt không nóng không lạnh, cứ như người ta thiếu nợ hắn không bằng.
Dạ Lâm Phong hồi tưởng hết thảy những chuyện từ quá khứ đến hiện tại, cảm giác cứ như là một giấc mộng, nhưng sau khi tỉnh mộng, lại nhiều thêm một phần đau lòng, một phần phiền muộn. . . . . . Lâm Phong không nói lời nào, lẳng lặng nhìn phương xa, sau lưng, Phù Cừ nhìn thấy hết thảy, khóe miệng cay đắng khẽ nhếch, tràn đầy vô lực cùng thống khổ.
Nàng cũng không muốn tranh giành cái gì, đối với mọi chuyện đều cười nhạt mà cho qua, chính là người nam nhân trước mắt nàythì không thể, hắn là tính mệnh của nàng, tình yêu của nàng từ nhỏ đến lớn, nàng không nghĩ, cũng không nguyện cứ như vậy mà buông tha hắn.
Từ khi nàng lên làm hoàng hậu đến nay, không giờ khắc nào nàng không muốn gặp mặt giải thích rõ ràng với hắn, nàng không có phản bội hắn, một lần cũng không! Chính là hắn không cho nàng cơ hội, xoay người một cái, liền không thấy bóng dáng.
Nàng đợi hắn hai năm, trái tim này vẫn một mực chờ đợi như thưở ban đầu. Chính là hai năm sau, khi hắn trở lại lần nữa, nàng biết rõ hết thảy đã thay đổi.
Trong ánh mắt hắn nhìn về phía nàng, không có hận, cũng không có yêu, nếu gượng ép mà nói, chỉ có một chút gợn sóng mơ hồ. Mà ý nghĩa sau lưng gợn sóng kia, nàng biết rõ, chỉ là sự bần thần lâu ngày không thấy mà thôi, không có nửa phân tình cảm. . . . . .
Hắn không thương nàng, không hề lưu luyến đối với nàng, chỉ có nàng vẫn một mực mong chờ, không hề thay đổi.
Giương mắt, nhìn khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú của Dạ Lâm Phong, trong nội tâm Phù Cừ co rút đau đớn, tiến lên một bước nhẹ giọng nói:“Phong, chẳng lẽ chúng ta. . . . . .”
“Hoàng tẩu, Lâm Phong hôm nay đã là em chồng của tẩu, một câu ‘ Phong ’ này, chỉ sợ kêu như vậy không được thỏa đáng a.” Nhàn nhạt xoay người, lời nói lạnh lùng, lúc này Dạ Lâm Phong mở miệng, mang theo một loại lạnh nhạt xa cách.
Không phải hắn không niệm tình cũ, không thể yêu, cũng chỉ có thể hận, mà là thân phận hôm nay cách xa, hắn vẫn muốn cẩn thận một chút.
“Phong, ta không muốn làm hoàng tẩu của chàng, chàng biết ở trong lòng của ta, một mực chỉ có một mình chàng mà. Sự kiện kia, không phải ta tự nguyện, lúc ấy ta căn bản không hề biết.” Vội vàng muốn giải thích tình hình thực tế lúc trước, Phù Cừ tiến lên, thần sắc đau thương.
Thấy vậy, Lâm Phong chậm rãi lùi lại một bước, nhẹ nhàng lắc đầu,“Hoàng tẩu, mặc kệ lúc trước thế nào, hôm nay tẩu đã là hoàng hậu của một quốc gia, không còn cách nào sửa đổi.”
“Ta không muốn làm hoàng hậu một nước gì cả, ta chỉ muốn chàng! Vân cũng biết chuyện này, hắn cũng không nói gì. Phong, chàng biết không? Từ khi ta cùng Vân thành hôn hai năm trước đến nay, cũng chỉ có lần đầu vì mê loạn mà hoan ái một lần, Vân biết rõ trong lòng ta có chàng, cho nên hắn không hề chạm vào ta nữa. . . . . .”
Phù Cừ chậm rãi nói, mỗi chữ mỗi câu, mệt mỏi mà thê thương. Nghe vậy, thân thể Lâm Phong đột nhiên khẽ giật mình, sau đó nghiêng mắt phượng nhìn nàng.
Hai năm không hề chạm qua một lần. . . . . .
Tư tưởng có phần đấu tranh, thân thể cao ngất đứng thẳng, trong lúc đó, nụ cười yêu dã giơ lên, chậm rãi bày ra trên gương mặt tinh xảo của Lâm Phong, “Hai năm không chạm qua một lần. . . . . . Tình cảm của Vân dành cho hoàng tẩu, thật đúng là không phải sâu đậm bình thường. . . . . . Tốt, rất tốt, nói như vậy, ta cũng yên tâm. . . . . .”
“Yên tâm? Yên tâm cái gì?” Không rõ vì sao hắn đột nhiên lại có vẻ mặt như thế, lại nói ra những lời như vậy, Phù Cừ trợn mắt, vẻ mặt mờ mịt.
Thấy vậy, Lâm Phong chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lời nói nhẹ nhàng mà lãnh đạm: “Hoàng tẩu, tẩu trở về đi, hảo hảo quý trọng những thứ mình đang có, Vân là nam tử đáng giá cho tẩu phó thác cả đời, tẩu cùng hắn, sẽ rất hạnh phúc . . . . . . “
Nói đến hạnh phúc, tinh thần Lâm Phong nhất thời chán nản, hắn cúi đầu xuống, đưa tay che ngực. Đúng vậy a, người khác đều có thể hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc của hắn? Sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không có được.
Một nam tử, rõ ràng có thể vì người mình yêu, làm hết thảy mọi chuyện cho nàng, kể cả nhịn đau chắp tay nhường nàng cho người trong lòng nàng, loại thâm tình này, loại bao dung này, nếu như không phải yêu đến tận xương, thì sao có thể làm ra được?
Lâm Vân yêu mến Phù Cừ, điểm này, hắn một mực biết rõ, chính là hắn không nghĩ tới, tình yêu Lâm Vân dành cho nàng, rõ ràng đã sâu đến tình trạng này?
Một quốc chủ, trong hậu cung chỉ có một hoàng hậu, hơn nữa vị hoàng hậu này, lại là từ sau khi thành hôn cũng chưa hề chạm qua! Tình thâm ý nồng như vậy, sao Phù Cừ lại không cảm nhận được?
Khẽ buông tiếng thở dài, một tay đặt sau lưng, Lâm Phong nhìn thẳng, nhẹ giọng nói: “Hoàng tẩu, trở về đi, Lâm Phong cũng không phải là phu quân của tẩu, ca ca hắn mới là phu quân chính thức của tẩu, tẩu hãy buông tay đừng truy tìm tình yêu nữa! Đừng vì mây bay che mắt, mà hối hận không kịp. . . . . . “
Có lẽ là đồng bệnh tương liên, xuất phát từ kinh nghiệm bản thân, lời Lâm Phong nói lúc này, mang theo ba phần cô đơn, ba phần mất hồn. Nghe vậy, Phù Cừ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Chàng đừng nói lung tung, bởi vì chàng không còn thương ta mới nói như vậy! Cái gì Thánh Thượng mới là người ta nên yêu? Toàn bộ đều là lời nói suông. Không có chàng, ta còn có hạnh phúc sao?”
“Phong, vì sao chàng không còn yêu ta nữa? Cũng là bởi vì Tống Ngâm Tuyết kia sao? Chính là ta nghĩ nát óc, cũng nghĩ không ra rốt cuộc chàng yêu nàng ta ở điểm nào?”
“Nàng gánh một cái bêu danh như vậy, có quá khứ không chịu nổi như vậy, một người để ý miệng lưỡi thế nhân như chàng, làm sao lại tiếp nhận nàng, hơn nữa còn khăng khăng một mực cắm đầu mà yêu?”
“Phong, Tống Ngâm Tuyết đã chết rồi, đã sớm tan thành mây khói trên thế giới này! Hôm nay dù chàng yêu nàng ta, thì có ích lợi gì đâu?”
Trong lời nói của Phù Cừ, mang theo nồng đậm khó hiểu cùng nghi hoặc, vẻ mặt nàng bức thiết, tay rủ xuống đặt ở hai bên, gắt gao kéo lấy mép váy của mình.
Đánh giá của thế nhân với Nhữ Dương quận chúa, đều như nhau không có ngoại lệ, cho nên lời nói ra, cũng không hẹn mà giống nhau như đúc! Chính là chân tướng? Chân tướng thật sự là như vầy sao? Chỉ sợ dưới gầm trời này, cũng chỉ có đám người bọn họ ngày đó tận mắt nhìn thấy hết thảy, mới có thể hiểu được.
” Phù Cừ, tẩu không hiểu, có một số người một khi đã yêu, thì sẽ là chuyện cả đời. Mặc dù nàng, thực sự đã không còn tồn tại. . . . . .”Lâm Phong mang vẻ thâm trầm cùng ảm đạm ít có, chỉ có khi nói đến người kia mới có thể biểu hiện ra ngoài, bình thường thì bất cần đời, yêu nghiệt quái đản, chỉ vì một bóng hình mà hoàn toàn thay đổi.
Đứng ở sau lưng, nghe tiếng lòng, Phù Cừ trầm mặc, mặc cho trái tim nhảy lên, sau đó chậm rãi vỡ thành từng mảnh từng mảnh, rốt cuộc không bao giờ khâu lại được nữa.
Tuyệt vọng, chưa bao giờ mãnh liệt chậm rãi bao phủ nàng từ đầu đến chân như vậy, nhìn người nam nhân đã không còn thuộc về mình trước mắt này, người còn mà tình đã tan.
Cay đắng lắc đầu, thảm đạm xoay người, nện bước trầm trọng, Thượng Phù Cừ từng bước một chậm rãi mà đi, cuối cùng hô hấp cũng khiến nàng đau đớn, đến cả khí lực quay đầu lại cũng không có.
Cảm giác được cước bộ nàng đã đi xa, Lâm Phong tĩnh lặng đứng, chậm rãi nhắm mắt lại, lời nói trong miệng, trầm thấp phiêu tán theo gió thu:“Cừ nhi, thực xin lỗi, hạnh phúc của nàng không thể nào là ta. Bởi vì ta hôm nay, đã không còn trái tim nữa. . . . . .” Ở Thần thân vương phủ, là một mảnh u buồn lạnh lùng, mà trong phố chợ, lúc này lại vô cùng hân hoan vui vẻ. Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi, mặc quần lụa mỏng màu hồng, đi dạo dưới sự hộ tống của Tống Ngâm Tuyết cùng Tịch Mặc Lương, mị nhãn nhìn quanh bốn phía. “Cái nước Tây thần này thật đúng là khó coi, đô thành của một quốc gia, vậy mà phố chợ tiêu điều thế nay, còn kém hơn cả thành nhỏ vùng ven Kiều quốc ta? Quả thực còn không bằng cả thủ đô Đại Tụng!” Ghét bỏ nói, tìm cớ bắt bẻ, thấy những cảnh tượng trước mắt này, Kiều Mạt Nhi nghĩ đến sau này mình có khả năng phải sống cả đờ iở chỗ này, trong lòng không khỏi sầu não: ai, ngàn tính vạn tính, rõ ràng đến cuối cùng lại rơi vào cái kết cục như vậy? Trong mắt mơ hồ có cay đắng cùng phẫn nộ, Kiều Mạt Nhi đem hết thảy trách nhiệm đổ lên trên đầu Tống Ngâm Tuyết, vì vậy cảm thấy căm tức, ngón tay nắm chặt. Đợi một chút! Tống Ngâm Tuyết? Ngay lúc đó, trong lòng bị cái ý thức này làm cho giật mình nửa ngày nói không ra lời, Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi ngưng cước bộ, không khỏi nói thầm: đúng vậy! Hèn gì nàng luôn cảm thấy Mạc Doãn công tử này có chút quen thuộc, giống như có nét tương tự với ai đó? Không thể tưởng tượng được hóa ra là giống với Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết chết tiệt kia! Thật đúng là thế giới to lớn, không có việc lạ gì khôngthể phát sinh!
“Mạc công tử, lúc công tử chưa sinh bệnh sởi, nhất định trông rất phong thần tuấn tú, ngọc thụ lâm phong a?” Cũng không nghĩ đến chuyện có thể Tống Ngâm Tuyết còn chưa chết, chỉ nhận định hai người có chỗ tương tự, Kiều Mạt Nhi mở miệng, trong lòng thầm lấy bộ dạng tuyệt mỹ của Tống Nhữ Dương so sánh hỏi Tống Ngâm Tuyết. ” Tại sao công chúa nói như vậy?” Nhíu mày, Tống Ngâm Tuyết nghiền ngẫm mà nói. Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi một lòng nhận định người nọ đã chết rồi, cười cười mở miệng đáp: “Xem phong tư cốt cách của công tử rất tốt, cùng khí chất như tiên nhân, nếu như trên mặt công tử không có những vết sẹo kinh khủng kia, nhất định là bộ dáng cũng tuấn tú như Tịch công tử.” Nói chuyện một hồi vẫn không quên lấy lòng Tịch Mặc Lương, xem ra đối với người nam nhân này, Kiều Mạt Nhi vẫn nhớ mãi không quên. “Ha ha, có lẽ a!” Buồn cười trả lời quấy quá một câu, Tống Ngâm Tuyết trêu tức quăng cho Tịch Mặc Lương một ánh mắt khiêu khích, thấy vậy, Tịch Mặc Lương lạnh lùng trừng trở lại, trong lòng khó chịu. Kiều Mạt Nhi không chú ý tới hai người bọn họ đang “Mắt đi mày lại”, chỉ ý vị nói: “Kỳ thật luận tướng mạo của Tịch công tử, xem như cũng nổi bật trong giới nam tử, nhất là khí chất lạnh lùng, lãnh đạm kia . . . . . .” Càng nói càng lòi đuôi háo sắc, Kiều Mạt Nhi nhìn về phía trước vừa đi vừa nói chuyện, lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết vẫn dùng ánh mắt ám chiến cùng Tịch Mặc Lương, Phùng Tử Chương sau lưng bởi vì lo lắng mà đi theo, thì đầy bụng bất mãn trừng mắt. “Ôi! Ngươi đi đường không có mắt à?” Trong lúc đó, một tiếng va chạm vang lên, ngay sau đó là một giọng nữ bén nhọn the thé. Nghe vậy, mọi người hoàn hồn, đều không hẹn mà cùng giương mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy trước mặt, bởi vì Kiều Mạt Nhi không chú ý, thẳng tắp đụng vào một nữ tử qua đường, hai người đều bị đau nhìn chằm chằm đối phương. “Ngươi mù a! Đang yên đang lành sao lại đụng ta?” Nữ tử bị đụng tiên phát chế nhân*, ngực ôm đàn ngọc, vẻ mặt diễm lệ hung hãn. (*Tiên phát chế nhân: Đánh đòn phủ đầu, ra tay trước) “Ngươi mới mù á? Là ngươi đụng ta trước!” Kiều Mạt Nhi không cam lòng chịu yếu thế, vừa thấy tướng mạo đối phương, hình như là một nữ tử thanh lâu có chút tư sắc, liền khôi phục lại dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo nhướn mày, lạnh lùng phản bác. “Ta đụng ngươi? Mắt chó của ngươi bị mù sao! Rõ ràng là ngươi không đầu không đuôi đụng vào ta? Cư nhiên còn dám ngang ngược như vậy!” Đối phương vừa thấy bộ dạng xinh đẹp của Kiều Mạt Nhi, lập tức trong lòng ghen ghét khó chịu, vì vậy vừa lấy tay che chở đàn ngọc vừa tức giận nói: “Khá tốt đàn của ta không có việc gì! Nếu như bị ngươi đụng hư phá hỏng chuyện tốt của ta? Xem ta đối phó ngươi như thế nào!” Nữ tử diễm lệ hung hăng liếc Kiều Mạt Nhi, đang nghĩ ngợi nên nói cái gì, chính là lúc này, tiểu nha hoàn bên người nàng mở miệng khuyên:“Thanh Linh cô nương, hôm nay là ngày vui mừng người hoàn lương, cũng không nên vì chuyện khác mà làm trễ nãi giờ lành! Dù sao hiện tại đàn cũng không bị gì, hay là chúng ta tranh thủ thời gian trở lại trong lâu chuẩn bị, sớm đi tới Minh Nhạc đaì đi.” Tiểu nha hoàn khuyên giải nói, sau khi nghe vậy, nữ tử diễm lệ ngẫm nghĩ một lát, sau đó mắt to liếc Kiều Mạt Nhi, rồi nghiêng người cùng tiểu nha hoàn rời đi. “Hừ, bất quá là một ả kỹ nữ! Còn muốn hoàn lương? Quả thực là nằm mơ!” Bị nữ tử gọi là Thanh Linh kia làm cho tức giận phẫn nộ không thôi, Kiều Mạt Nhi phun một bãi nước miếng về phía nàng, vẻ mặt phỉ nhổ. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cùng Tịch Mặc Lương cũng không nói gì, nhưng Phùng Tử Chương sau lưng lại đầy hào hứng nhìn theo: tuy cô nàng này lớn lên không đẹp mắt bằng Kiều Mạt Nhi, nhưng xem tư thái của nàng ta, phỏng chừng chơi rất là hăng hái! Ai, bất quá đáng tiếc là hôm nay nàng ta đã hoàn lương rồi, nếu không, hắn nhất định đi treo đầu bài của nàng ta! Phùng Tử Chương tiếc hận nghĩ, tựa hồ hồi tưởng tư vị vừa rồi của nàng kia, mà lúc này, bên cạnh có mấy người mở miệng nói với nhau: “Ai? Tại sao các ngươi còn không đi Minh Nhạc đài a?” “Đi Minh Nhạc đài làm gì?” Mấy người kia hỏi lại. “Làm gì? Đương nhiên là đi xem lễ hoàn lương của Túy Nguyệt lâu Thanh Linh cô nương a? Không phải hôm nào nước Tây thần của chúng ta có nữ tử thanh lâu hoàn lương, đều đi vào trong đó hiến tài nghệ của mình đấy sao?” Người nọ không hiểu. “A? Thanh Linh cô nương hoàn lương a? Tại sao chúng ta lại không biết? Không được! Phải đi xem xem! Nói như thế nào cô ta cũng đã từng là hoa khôi, nhất định sẽ rất náo nhiệt!” Mấy người kia lên tiếng bàn tán. Nghe vậy, người lúc nãy gật gật đầu, vẻ mặt thần thần bí bí mở miệng nói: “Xem bộ dạng cái gì cũng không biết của các ngươi, ta lại lộ ra một tin tức kinh người cho các ngươi.”
“Cái gì?” “Ha ha! Các ngươi biết hôm nay người muốn Thanh Linh cô nương hoàn lương là ai không?”
“Ai a? Nói mau!” Bất mãn vì người nọ nhử mồi, mấy người kia vội vàng mở miệng hỏi “Đừng nóng vội, đừng nóng vội!” Vừa thấy như thế, người nọ cười xấu xa, tiếp đó hạ giọng nói rõ ràng: “Nói cho các ngươi biết, hôm nay người muốn Thanh Linh cô nương hoàn lương là —— đệ nhất Cầm công tử của Đại Tụng, Ứng Thư Ly!” Ứng Thư Ly? Vừa nghe ba chữ kia, thân thể Tống Ngâm Tuyết ngoài ý muốn khẽ giật mình, bởi vì nàng thật không ngờ, lúc này rõ ràng nghe được cái dạng tin tức này của hắn. Tịch Mặc Lương khẽ nhúc nhích giương mắt, trong đôi mắt đẹp nhìn nàng, ẩn hiện thần sắc khó lường. Lúc này, cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp tục, “Ứng Thư Ly? Thiên hạ đệ nhất Cầm công tử! Hắn đến Tây thần rồi sao? Còn muốn kết hôn với một kỹ nữ thanh lâu? Ông trời a, cái thế đạo này đã thay đổi chóng mặt rồi?” “Chuyện này có là gì? Trước kia hắn từng là phu quân của Nhữ Dương quận chúa? Hôm nay muốn kết hôn với một kỹ nữ thanh lâu, vậy cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm!” “Chính là Thư Ly công tử nổi danh như vậy, cầm kỹ vô địch thiên hạ, dù thế nào cũng không nên lấy kỹ nữ thanh lâu a? Hơn nữa Thanh Linh cô nương cũng không phải cô nương bán nghệ không bán thân còn bảo toàn tấm thân trong trắng, nghe nói trước kia nàng còn từng qua lại với một công tử phú gia! Chỉ có điều về sau bị người ta chơi chán rồi, lại lưu lạc trở về Tây thần.” “Ai, mấy chuyện này ai biết được? Mặc kệ! Dù sao người ta cũng đã ta tình ngươi nguyện, chúng ta tới xem náo nhiệt là được rồi.”
“Đúng! Cùng tới xem đi!” Thân ảnh mấy người chậm rãi đi xa, lúc này, Kiều Mạt Nhi cười lạnh:“Hừ, Ứng Thư Ly? Thanh Linh? Thú vị. . . . . . Được! Tất cả mọi người đã đi Minh Nhạc đài, ta cũng đi tham dự cuộc náo nhiệt này!” Nhấc chân đuổi theo mấy thân ảnh, trong lòng Kiều Mạt Nhi thầm trào phúng: Tống Ngâm Tuyết a Tống Ngâm Tuyết, ta mau mau đến xem phu quân ngươi yêu tha thiết, ngươi chết chưa được bao lâu, đã vội vàng đi lấy một kỹ nữ thanh lâu tàn hoa bại liễu! Ha ha ——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]