Tống Ngâm Tuyết cười nhạt nhìn Tịch Mặc Lương, mà Tịch Mặc Lương cũng cười nhạt nhìn lại nàng, bốn mắt nhìn nhau thật lâu.
Tuy ngay từ đầu hắn không biết khuê danh của Nhữ Dương quận chúa là Tống Ngâm Tuyết, nhưng mà không có nghĩa là hắn chưa từng nghe. Ngày đó, khi Thượng Quan Huyền Ngọc lôi kéo nàng gọi Ngâm Tuyết, trong lòng hắn, đã âm thầm nhớ kỹ.
Không phải hắn cố ý muốn điều tra nàng, chỉ là không khắc chế được phần xúc động khát vọng dưới đáy lòng, muốn biết càng nhiều, hiểu nàng càng nhiều, từ đó càng đến gần nàng.
Thượng Quan Huyền Ngọc và nàng là người quen cũ, hắn gọi nàng Ngâm Tuyết, vậy tên này chắc chắn không giả. Vì vậy, muốn tìm một quận chúa có khuê danh là Ngâm Tuyết, đối với hắn việc này cũng không khó.
Nàng nói” Duyên phận hôm nay, ngày mai đã trôi theo dòng nước” , qua chuyện này rồi từ nay về sau, nàng cùng hắn, liền đường chia hai lối, không liên quan đến nhau nữa.
Không, hắn không muốn! Hắn không muốn từ nay về sau không còn quan hệ với nàng nữa! Nàng là nữ nhân hắn chấp nhận, bây giờ là, mãi về sau cũng là.
Cho nên đêm hôm đó, hắn hỏi nàng, rốt cuộc nàng là ai? Bởi vì hắn muốn hiểu rõ nàng, biết nàng, biết chắc mình sẽ chờ đợi bên cạnh nàng, chỉ chờ đợi bên cạnh nàng. . . . . . Lần đầu tiên trong lòng dâng lên một loại dục vọng mà hắn cũng không khống chế nổi, xúc động khao khát một người như vậy! Tịch Mặc Lương hắn, cho tới bây giờ luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621424/chuong-132.html