Chương trước
Chương sau

Ở bên trong Vân Thủy hiên, trên gương mặt tuấn tú Vô Song là nụ cười dịu dàng đứng trước cửa sổ, hai tay đặt sau lưng nhìn ra xa xa. Mấy ngày nay luôn như vậy, hắn thường hay phân tâm lơ đãng, sau đó từ đáy mắt hiện lên sự vui vẻ vô cùng sâu đậm.
Niềm vui sâu đậm không ức chế nổi, nương theo phần xúc cảm ngọt ngào hạnh phúc từ trong nội tâm, vui sướng bày ra trên mặt! Tuy hắn đã rất thu liễm, tuy hắn đã rất khắc chế, nhưng niềm vui kia cứ liều mạng sinh trưởng, cứ như măng mọc sau mưa, hoa cỏ vào mùa xuân không ngừng lớn lên, một cây tiếp một cây đua nở, dễ chịu, hiện ra sự hân hoan tươi mới, khiến người hiểu ý không khỏi mỉm cười. . . . . .
“Tuyết Nhi. . . . . .” Nhẹ nhàng hô cái tên chiếm cứ trái tim mình, Vô Song giương môi, nhẹ nhàng cười, bộ dáng kia cực kỳ đáng yêu, tựa hồ có điểm ngốc nghếch, nhưng lại ngốc nghếch một cách cực kỳ tuấn mỹ, phiêu dật.
Ai cũng nói nữ nhân trong tình yêu, chỉ số thông minh là không, nhưng xem bộ dạng Vô Song như vậy, phỏng chừng nam nhân cũng không khá hơn chút nào! Người là động vật có tình cảm, một khi thiệt tình yêu rồi, làm sao còn có thể lúc nào cũng bảo trì thanh tỉnh? Giống như Vân Vô Song hiện tại, rõ ràng cũng rất là phúc hắc, rõ ràng cũng rất là giảo hoạt, nhưng một khi động tâm, cũng bắt đầu chấp nhất mù quáng, nhìn trong mắt, nghĩ trong lòng, ngoại trừ bóng hình làm cho hắn ngày nhớ đêm mong kia ra, không còn ai khác!
Chậm rãi cúi đầu, thu hồi tầm mắt, tay chậm rãi xoa ngực của mình, giờ phút này tại đó, trái tim vì nàng mà nhảy lên không thôi, đang nồng liệt, tràn đầy hạnh phúc tràn ra ngoài, một khắc cũng không ngừng.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Thì thào, không tự giác khẽ gọi, rõ ràng nàng không ở bên cạnh, nghe không được câu nói tràn ngập thâm tình kia, chính là hắn không khống chế nổi tình cảm của mình, muốn thổ lộ nó ra.
Hắn yêu nàng, thật sự rất yêu nàng! Chưa từng có một khắc nào lại yêu nàng như hiện tại!
Hắn là một người nam nhân, tự nhiên liền có kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của nam nhân! Cho nên, làm một người nam nhân, hắn tự nhiên muốn có một tình yêu đầy đủ, một tình yêu trọn vẹn!
Nếu như nói trước đây hắn chỉ yêu Tống Ngâm Tuyết có chín mươi phần trăm, vậy hiện tại, hắn đã yêu trăm phần trăm! Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nàng là xử nữ!
Kỳ thật đừng vội hiểu lầm rằng Vô Song bởi vì Tống Ngâm Tuyết là xử nử mà hoàn toàn yêu nàng, cũng không phải hắn xem trọng lớp màng mỏng manh kia, mà là bởi vì hắn biết tâm ý của Tống Ngâm Tuyết.
Nàng là một nữ tử kiêu ngạo quật cường như vậy, tình nguyện tự gọt thủ cung sa cũng không phóng túng bản thân, cho dù thân trúng Cực Lạc đan, cũng không chịu buông tư thái, buông tha sự kiên trì! Hết thảy những chuyện này đều nói rõ, nàng trân trọng thân thể của mình ra sao, để ý lòng mình thế nào!
Chính là dù cho như vậy, dưới loại tình huống này, nàng lại nguyện ý giao chính mình cho hắn!
Hắn biết nàng còn chưa đủ tin tưởng hắn, chính là nàng vẫn lựa chọn giao chính mình ột người mà mình chưa hoàn toàn tín nhiệm, chuyện này đã nói rõ, nàng đã nguyện ý mở rộng cửa lòng, thử đi tiếp nhận hắn, thích ứng hắn, để rồi mới có thể yêu hắn!
Phần chân tình, phần tâm ý này, Vân Vô Song hiểu được, cho nên hắn phải dùng một trăm phần trăm tình cảm hồi đáp nàng, hảo hảo trân trọng, vĩnh viễn không cô phụ, vĩnh viễn không thương tổn!
Vô Song nhàn nhạt nghĩ, nụ cười hạnh phúc đọng trên mặt, ngọt ngào, rõ ràng.
Hắn buông tay đang để trên ngực xuống, nhẹ nhàng mà nắm thành cửa sổ, đang muốn xoay người đi vào trong phòng, trước mắt, đột nhiên một hiện lên thân ảnh quen thuộc, rất nhanh liền biến mất tại chỗ cách đó không xa.
Thân thể, hơi dừng lại, không có nửa điểm lo lắng, Vô Song nhanh nhẹn dùng một tay chống lan can, tiêu sái xoay người nhảy ra, đuổi theo thân ảnh kia.
Trong rừng cây phụ cận Vân Thủy hiên, Vô Song nhảy lên một cái sau đó hai chân hạ xuống đất, tiếp đó lại nhấc chân, chậm rãi đi tới phía trước.
“Công tử!” Vừa thấy Vô Song tiến lại, thân ảnh kia vội vàng xoay người, chắp tay làm lễ mà nói.
“Si, tại sao lại là ngươi? Mị đâu!” Trông thấy người tới không phải người bên cạnh mình lúc bình thường, Vô Song hơi nhíu lông mày, khó hiểu đặt câu hỏi.

“Hồi công tử, Mị vì thất trách, nhiều lần khuyên công tử trở về không được, do đó chọc giận cốc chủ, trong cơn giận dữ đã nhốt hắn vào ngục, phái Si đến đây.”
Người tới cúi đầu cung kính nói, tuy hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên với công tử, nhưng vì chức trách phân chia quan hệ, Mị tương đối gần gũi với công tử, mà hắn thì một mực đi theo cốc chủ.
“Mị bị nhốt?” Nghe người tới giải thích, vẻ mặt Vô Song lạnh lùng, ngữ khí cũng tương đối lạnh nhạt: “Cũng bởi vì ta không chịu trở về, nàng liền giận lây sang Mị? Hừ! Xem ra tính tình của nàng ta thật sự một chút cũng không thay đổi!”
“Hồi công tử, cốc chủ cũng là vì muốn tốt cho công tử! Công tử nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, chung quy cũng nên trở về trong cốc một chuyến!” Cúi đầu, Si thủy chung thật sự không dám nhìn thẳng vào vị Vô Song công tử trước mắt này!
Hắn ở bên người cốc chủ nhiều năm, biết rõ tánh khí cốc chủ tàn bạo, âm độc, bất quá mặc dù như vậy, thực sự so với Vô Song công tử vẫn dễ hầu hạ hơn nhiều!
Bởi vì cốc chủ ít nhất một mực đều như vậy, có thể chú ý phòng bị! Nhưng Vô Song công tử không như thế, tuy tính tình hắn rất tốt, luôn luôn thanh nhã, chính là một khi chân chính có kẻ chọc giận tới hắn, sự lạnh lùng, tuyệt tình hung ác của hắn, tuyệt đối không thua bất cứ kẻ nào!
Si cẩn thận đáp lời. Nghe vậy, Vô Song xoay người, sắc mặt có chút lạnh lùng, hắn trầm giọng chán ghét trả lời: “Tốt với ta? Không a! Chỉ sợ là nàng chỉ vì thỏa mãn tư dục cá nhân của mình thôi? Ngươi trở về nói cho nàng biết, bảo nàng bớt quản chuyện của ta đi! Vân Vô Song ta không phải là con rối của Vân Độc Nhất nàng, không muốn nàng tùy ý bài bố!”

“Công tử, bất kể nói thế nào, cốc chủ nàng cũng là thân tỷ tỷ của người, người không nên nói nàng như vậy.” Nghe xong lời mà Vô Song nói, Si chắp tay phản bác.
Nghe vậy, Vô Song cười cười, cũng không tức giận, chỉ nói thẳng:“Thân tỷ tỷ? Hừ, ta không có thân tỷ tỷ lãnh khốc tàn nhẫn, giết người không ghê tay như nàng ta!”

“Công tử, tuy cốc chủ còn nhiều điểm chưa tốt, tàn nhẫn vô tình, nhưng nàng đối với công tử, lại xuất phát từ thật tình!”

“Xuất phát từ thật tình. . . . . .” Lời Si cãi lại vang lên bên tai, Vô Song lúc này, trước mắt hiện lên từng màn chuyện cũ, sắc mặt lạnh lùng bàn tay nắm chặt.
Si không biết Vô Song đang suy nghĩ gì, chỉ một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ cốc chủ giao cho hắn, cho nên sau khi chần chờ một lát, liền tiếp tục mở miệng khuyên: “Công tử! Công tử rời cốc đã lâu, cốc chủ trong lòng rất là mong nhớ, cho nên lúc này mới phái Mị có quan hệ tốt với công tử đi trước, một lần lại một lần khuyên bảo! Chính là hôm nay, công tử nhất định không chịu về, khiến cốc chủ thịnh nộ, Si sợ cứ như thế, cốc chủ sẽ giận lây sang Mị, tánh mạng của hắn khó mà bảo toàn. . . . . .”
Trong lời nói của Si, mơ hồ có chút lo lắng, sau khi nghe vậy, Vô Song níu mày, chầm chậm nói: “Si, ngươi đang uy hiếp ta sao?”

“Không dám! Hồi công tử, Si tuyệt đối không dám lấy tánh mạng thân đệ đệ của mình đến uy hiếp công tử! Si hôm nay, chỉ là nói lời thật việc thật! Tính cách cốc chủ công tử cũng biết, hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, rất có thể lập tức sẽ. . . . . .”
Nói hết ý nghĩ trong lòng, biểu lộ Si nghiêm túc. Thấy vậy, Vô Song không nói lời nào, chỉ trầm mặc mím môi, gắt gao mân thành một đường thẳng tắp.
Sự thật đúng như Si nói, người phản phúc vô thường như Vân Độc Nhất, thật sự có thể sẽ làm như vậy! Cho nên lúc này Vô Song trầm mặc, rối rắm không biết làm sao cho phải.
Mị chính là bằng hữu duy nhất của hắn từ nhỏ đến lớn, tuy thân phận thấp hèn, nhưng lại thật tình ở bên cạnh hắn, cho nên hắn không có khả năng trơ mắt nhìn Mị chịu chết! Chính là không để Mị chịu chết, hắn nhất định phải trở về? Đây là chuyện hắn tuyệt đối không muốn! Chỉ cần còn sống, cho dù chỉ là liếc nhìn hắn cũng không nguyện ý, không muốn gặp lại nàng ta!
Nhìn Vô Song trầm mặc, Si tiến lên một bước mở miệng lần nữa:“Công tử, mời về cốc a! Coi như là Si cầu người! Ai cũng nói máu mủ tình thâm, cốc chủ mặc kệ thế nào, lòng của nàng, thủy chung đều lo lắng cho công tử!”
Lời nói của Si có trước có sau, khiến người ta nghe xong thật là cảm động.
Chính là, hắn không biết năm đó đã phát sinh qua cái gì? Không biết trong nội tâm Vô Song, có sự oán nộ cùng căm hận thế nào! Loại oán nộ cùng căm hận này, cắm rễ trong lòng hắn quyết định hai người vĩnh viễn phải ở thế đối lập, tuyệt đối không vì thời gian thay đổi mà biến mất.
Trông thấy Vô Song không nói lời nào, Si không biết chân tướng trầm mặc một hồi, cuối cùng trong do dự, nói ra lý do khác, “Công tử, cốc chủ để ý người như vậy, nhưng người một lần lại một lần làm tổn thương nàng. Trước đây, người vì đánh cuộc cùng Nhữ Dương quận chúa thế nhân thóa mạ kia, thua ba năm thanh xuân cùng tự do, cốc chủ cũng không cao hứng rồi! Vốn là, nàng là muốn cưỡng chế mang người về, không muốn làm người đợi bên cạnh loại nữ tử này. Chính là vì lo lắng đến vấn đề danh dự của công tử, vì vậy một mực nhẫn nại trong lòng, không có ra tay.”

” Mỗi lần Mị trở về bẩm báo, đều dẫn đến cốc chủ giận dữ một hồi, nhưng chính là như vậy, cốc chủ cũng không có cưỡng chế bức hiếp công tử. Hôm nay, thật vất vả Nhữ Dương quận chúa mới rớt xuống vực bỏ mình, công tử có thể tự do, cũng nên trở lại, nhưng ai có thể tưởng tượng được công tử khăng khăng một mực, không đi theo Nhữ Dương quận chúa, rõ ràng lại thay đổi phương hướng, bắt đầu đi theo một nam tử không biết từ đâu chui ra? Điều này làm cho cốc chủ cực kỳ tức giận!”
Mỗi chữ mỗi câu Si nói đầu nhắc đến tình cảm của Vô Độc cốc chủ Vân Độc Nhất dành cho Vô Song, sau khi nghe vậy, Vô Song xoay người cười nhạt nhìn hắn, tràn đầy châm chọc.
Không có để ý tới sự châm chọc kia, Si tiếp tục cúi đầu nói: “Công tử, cốc chủ không tiếp thụ được hôm nay người lại đi theo một tên nam tử, hoàn toàn không để ý lời triệu hồi của nàng, thậm chí vì người nam nhân kia, còn động thủ, động thủ. . . . . .”
“Động thủ giết Tư Đồ Phong, đúng không?” Lời Si nói còn chưa hết, Vô Song liền cười nhạt căt ngang, “A, ta vốn không biết, thì ra Tư Đồ Phong là vâng mệnh của nàng ta sao?”
“Công tử, người?” Nghe Vô Song nói, Si cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Thấy vậy Vô Song châm chọc cười cười nói: “Thế nào? Rất kinh ngạc tại sao ta biết chuyện này? Si, ngươi chớ quên, phàm là độc xuất phát từ Vô Độc cốc, ta đều rất rõ ràng, cho nên muốn muốn gạt ta, chỉ sợ là không có khả năng. . . . . .”

“Cho nên, công tử người cố ý? Tư Đồ Phong dùng độc của Vô Độc cốc hại người, mà người lại dùng độc của Vô Độc cốc hại hắn! Người đây là đang biểu đạt sự bất mãn với cốc chủ, đúng không?”

“Không sai! Không thể tưởng tượng được Si còn hiểu chuyện hơn nàng ta!” Nghe Si phân tích xong, Vô Song khẽ cười, vẻ mặt lịch sự tao nhã như mây trôi nước chảy! Hắn cử động con mắt nhìn Si, mở miệng nói với hắn: “Ta sở dĩ dùng Hóa thân tán đối phó Tư Đồ Phong. Làm cho hắn ngoại trừ mặt, những chỗ khác đều phân hủy không chịu nổi, chính là muốn nói cho nàng biết, để nàng từ nay về sau đừng đến chọc ta nữa! Nếu không. . . . . . Cái gì nàng biết ta đều biết, hơn nữa thủ đoạn, cũng tuyệt đối hung ác không kém nàng!”

“Công tử. . . . . .” Vô Song lạnh nhạt nói, Si nghe xong trong nội tâm rét lạnh một hồi! Đây là Vô Song công tử, bình thường tuy thanh nhã lạnh nhạt, nhưng hung ác lên, tuyệt đối lạnh lùng nguy hiểm!
Những lời này vừa ra, hai người đều trầm mặc không nói lời nào, thấy vậy, Si nhếch môi, một bộ dạng thật khó khăn.
“Công tử nói như vậy, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Mị chết sao?” Vẫn rất quan tâm thân đệ đệ của mình, cho nên giờ phút này, bất chấp nguy hiểm, hắn cũng nhịn không được mở miệng khuyên bảo.
“Ngươi yên tâm đi, chỉ cần nàng còn muốn ta trở về, nhất định sẽ không giết Mị!” Một tay chắp ra sau, Vô Song nói xong liền muốn rời đi, chính là đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, cước bộ lập tức ngừng lại.
“Si, vì cái gì nàng lại sai khiến Tư Đồ Phong đi đoạt phương thuốc Ngưng linh tán của Hàn gia? Không phải nàng ta không có hứng thú đối với loại thuốc tiên trị liệu này sao? Tại sao lúc đó lại đổi chủ ý!”
Vô Song thẳng thắn hỏi, nghe vậy, Si cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu chắp tay báo cáo: “Hồi công tử, phương thuốc này vốn không phải cốc chủ muốn, chẳng qua là nhận ủy thác của người ta, dùng để luyện chế đan dược mà thôi.”

“Hắn là ai ?”

“Đại Tụng quốc chủ Tống Vũ Thiên!”
“Là hắn. . . . . .” Trên mặt không biểu hiện ra vẻ kinh ngạc gì, nhưng trong nội tâm, lại thực sự lắp bắp kinh hãi! Lúc này Vô Song thật không ngờ, Vô độc cốc vốn không hề lui tới cùng thế giới bên ngoài, lại có liên quan đến Tống Vũ Thiên?
Tại sao lại như vậy chứ? Xem ra vấn đề này, tựa hồ không phải đơn giản như vậy. . . . . . Vô Song khẽ nheo mắt lại, trong lòng có chút suy nghĩ. Thấy vậy, Si không rõ hắn đang suy nghĩ caí gì, giương mắt thẳng tắp nhìn hắn, vẻ mặt không rõ.
“Si, ngươi trở về đi, đem lời của ta một chữ không sai chuyển cáo cho nàng!” Thu hồi tâm thần, Vô Song đảo mắt nhìn hắn một cái, tiếp đó nhún chân nhảy lên, đi trở về hướng lúc nãy.
Thấy vậy, Si ngăn cản không được, tiến lên một bước, cuối cùng chỉ có thể nhìn thân ảnh từ từ tan biến trước mắt, hắn chậm rãi lắc đầu thở dài, quay đầu xoay người hướng một phương hướng khác mà đi.
Sau khi hai người đi, rừng cây trống trơn, gió mát thổi lất phất, im ắng, tĩnh mịch!
Lúc này, cách rừng cây không xa, Tống Ngâm Tuyết một thân thanh lệ, chậm rãi đi vòng ra, nhàn nhạt cười yếu ớt nhìn phương hướng rời đi của hai người.
“Vô Độc cốc? Tống Vũ Thiên à. . . . . .”
Cuối tháng chín thì khí trời tất nhiên là dễ chịu, Tống Ngâm Tuyết cùng Vân Vô Song nằm song song trên bãi cỏ cách Vân Thủy hiên không xa, thản nhiên híp mắt, nhìn từng cụm mấy trắng trôi nổi trên bầu trời xanh.
Chưa từng phát hiện trời xanh có thể xanh thẳm như vậy, giống như biển rộng, sâu mà trong suốt.
Hoàn cảnh ở thế kỷ hai mươi mốt, công nghiệp gây ô nhiễm nghiêm trọng, rất ít nơi có thể nhìn thấy trời xanh thuần túy, không có một tỳ vết ô nhiễm nào như vậy, thật làm cho người ta yêu thích.
Mặt bên Vô Song nghiêng qua nhìn Tống Ngâm Tuyết, ánh mắt sạch sẽ thoát tục, dung nhan đẹp đẽ tự nhiên, khiến cho hắn say mê không thôi.
“Đang suy nghĩ gì đấy, Tuyết Nhi?”
“Đang nhìn trời xanh!” Nghe Vô Song hỏi thăm, Tống Ngâm Tuyết miệng ngậm cỏ dại, con ngươi to tròn nháy cũng không nháy mắt hồi đáp.
“Trời xanh?” Tiện đà quay đầu, một tay gối sau đầu, Vô Song chăm chú nhìn bầu trời lần nữa nói: “Xem trời xanh có thể thấy cái gì?”
“Rất nhiều a! Như là mây trắng phiêu đãng, như chim tước bay qua. . . . . .” Rất không đứng đắn hồi đáp, Tống Ngâm Tuyết vươn tay nắm nhành cỏ dại trong miệng, nắm trong tay không ngừng chơi đùa.
“Ha ha, Tuyết Nhi. . . . . .” Nhẹ nhàng khẽ cười lên tiếng, lịch sự tao nhã như gió xuân, hắn cũng biết Tuyết Nhi của hắn tinh quái cỡ nào, quái đản cỡ nào, cho nên luôn khống chế không nổi trận trận hạnh phúc sủng nịch cùng ngọt ngào trong lòng.
Vươn tay một bả ôm chầm thân thể tản ra trận trận mùi thơm, gắt gao ôm vào trong ngực, Vô Song cúi đầu nâng cánh tay thon dài xinh đẹp mềm nhẵn của nàng, chậm rãi giữ trong lòng bàn tay, “Tuyết Nhi, ta yêu nàng. . . . . .”
Lời bộc bạch này không biết đã nói bao nhiêu lần, tựa hồ sau khi bọn hắn có quan hệ da thịt, Vô Song liền không bao giờ che dấu ý nghĩ yêu thương trong lòng mình nữa, thẳng thẳn, tự tin biểu đạt ra.
Nghe vậy Tống Ngâm Tuyết không nói gì, chỉ cười cười tựa trong ngực Vô Song, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nàng cho tới bây giờ cũng không có thổ lộ với hắn cái gì, càng không có nói qua một câu yêu mến, hoặc là yêu! Nhưng hắn không ngại, bởi vì hắn có thể đợi, có thể có dùng thời gian cả đời đi cùng nàng, đợi một ngày nàng hoàn toàn mở rộng cửa lòng với mình!
Ôm chặt nàng trong ngực, hai mắt Vô Song nhắm nghiền theo, hưởng thụ nửa ngày rảnh rỗi an nhàn như trôi theo dòng nước này, mà lúc này, khi hắn nhắm mắt, khóe miệng mỉm cười, người ngọc trong ngực lại nhẹ nhàng mở mắt ra, vẻ mặt nhìn không ra thần thái chuyển hướng bầu trời. . . . . .
Trong Vô Độc cốc, Si chậm rãi đi tới trong sảnh, đối diện nữ tử diễm lệ, tướng mạo cùng Vô Song thập phần tương tự đang ngồi, đưa tay hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến cốc chủ!”

“Thế nào? Hắn vẫn không chịu trở về?” Vừa thấy được Si một thân một mình trở về, trên gương mặt nữ tử diễm lệ lập tức hiện lên vẻ giận dữ, ngay sau đó cất giọng hung ác nói.
“Dạ! Hồi cốc chủ, công tử nói, hắn không phải con rối của người, sẽ không để người tùy ý bài bố! Còn nói từ nay về sau chuyện của hắn, bảo cốc chủ người bớt trông nom đi!”
Chi tiết chuyển đạt nguyên si lời nói của Vô Song, nghe vậy, nữ tử diễm lệ vỗ mạnh cái bàn một cái, tiếp đó giận đến không kềm được đứng dậy quát: “Làm càn! Hắn quả thực quá làm càn!”
Không nói lời nào, Si chỉ cúi đầu, lẳng lặng đợi nữ tử phát hỏa.
“Vân Vô Song, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy, có thể khiến cho ta hết hy vọng sao? Nói cho ngươi biết, không có khả năng! Nếu như vậy đã buông tha rồi, ta đây cũng không phải là Vân Độc Nhất!”
Ngực không ngừng phập phồng cao thấp, kịch liệt, dồn dập! Đôi mắt đẹp của Vân Độc Nhất hung hăng quét qua sảnh, trên gương mặt diễm lệ không khỏi hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Giỏi lắm! Vân Vô Song, bọn họ đã ba lần bốn lượt mời ngươi không được, lần này, liền do ta tự thân xuất mã, đến lúc đó ta muốn xem xem, ngươi làm sao cự tuyệt ta!”
Vân Độc Nhất nảy sinh ác độc nói, quyết định lần này tự mình ra tay. Nghe vậy, Si liễm liễm ánh mắt không hề nói gì, chắp tay xoay người mà đi.
Thấy thân ảnh Si rời đi, Vân Độc Nhất không có ngăn cản, chỉ nâng đôi mắt xinh đẹp của nàng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh buốt: “Vô Song, đừng tưởng rằng chàng có thể thoát khỏi ta! Chàng là của ta, cả đời đều là của ta! Cả đời này, nhất định không thay đổi được! Ha ha. . . . . .”
Lời nói ngoan tuyệt hung ác vang lên trong đại sảnh gấp khúc này, Vân Độc Nhất duỗi năm ngón tay ra, chậm rãi nắm chặt lại, vẻ mặt đầy ý cười. . . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.