Ở bên trong Vân Thủy hiên, trên gương mặt tuấn tú Vô Song là nụ cười dịu dàng đứng trước cửa sổ, hai tay đặt sau lưng nhìn ra xa xa. Mấy ngày nay luôn như vậy, hắn thường hay phân tâm lơ đãng, sau đó từ đáy mắt hiện lên sự vui vẻ vô cùng sâu đậm.
Niềm vui sâu đậm không ức chế nổi, nương theo phần xúc cảm ngọt ngào hạnh phúc từ trong nội tâm, vui sướng bày ra trên mặt! Tuy hắn đã rất thu liễm, tuy hắn đã rất khắc chế, nhưng niềm vui kia cứ liều mạng sinh trưởng, cứ như măng mọc sau mưa, hoa cỏ vào mùa xuân không ngừng lớn lên, một cây tiếp một cây đua nở, dễ chịu, hiện ra sự hân hoan tươi mới, khiến người hiểu ý không khỏi mỉm cười. . . . . .
“Tuyết Nhi. . . . . .” Nhẹ nhàng hô cái tên chiếm cứ trái tim mình, Vô Song giương môi, nhẹ nhàng cười, bộ dáng kia cực kỳ đáng yêu, tựa hồ có điểm ngốc nghếch, nhưng lại ngốc nghếch một cách cực kỳ tuấn mỹ, phiêu dật.
Ai cũng nói nữ nhân trong tình yêu, chỉ số thông minh là không, nhưng xem bộ dạng Vô Song như vậy, phỏng chừng nam nhân cũng không khá hơn chút nào! Người là động vật có tình cảm, một khi thiệt tình yêu rồi, làm sao còn có thể lúc nào cũng bảo trì thanh tỉnh? Giống như Vân Vô Song hiện tại, rõ ràng cũng rất là phúc hắc, rõ ràng cũng rất là giảo hoạt, nhưng một khi động tâm, cũng bắt đầu chấp nhất mù quáng, nhìn trong mắt, nghĩ trong lòng, ngoại trừ bóng hình làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621402/chuong-110.html