“Ưm. .” Trong mông lung, bị động tác của Vô Song quấy nhiễu, Tống Ngâm Tuyết vô lực mở mắt, muốn xem rốt cuộc có chuyện gì.
“Tuyết Nhi. . .” Giọng nói thấp mị, tràn ngập từ tính có sự đè nén dục vọng, khắc chế xúc động, trầm thấp vang lên bên tai Tống Ngâm Tuyết. Vô Song lúc này, khẽ cắn vành tai nàng, thỉnh thoảng lại liếm gặm vài cái, không khỏi khiến thân thể nàng run rẩy, tê tê dại dại một hồi.
“Vô Song, đừng. . . .” Tựa hồ không chịu được sự kích thích như vậy, môi son Tống Ngâm Tuyết hé mở, mềm nhẹ mà nói. Nghe vậy, Vô Song cười xấu xa, một tay nhẹ nhàng đặt trên một khỏa rất tròn chậm rãi xoa nắn, một tay nắm tay của nàng đặt trên khuôn mặt tuấn tú của mình, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve, “Tuyết nhi đừng cái gì?”
Khiêu khích! Tuyệt đối là khiêu khích!
Tống Ngâm Tuyết lúc này, giương mắt nhìn Vô Song trước mắt tươi cười tràn đầy nhu hòa, nhưng động tác ngôn ngữ lại cực kỳ tà ác khiêu khích, trong lòng tức giận liếc mắt, cố ý khiêu khích trả lời: “Đừng quá sức!”
“Qúa sức? Ha ha, thì ra Tuyết Nhi quan tâm ta như vậy? Ta thật sự rất vui vẻ a! Bất quá Tuyết nhi nàng yên tâm! Ta đây thân thủ rất tốt, cho dù làm thêm mấy lần nữa cũng không có vấn đề gì!”
Biết nàng không phục cố ý làm mình nghẹn họng, Vô Song cười vui vẻ, hắn không để ý Tống Ngâm Tuyết bất mãn kháng nghị. Nhu hòa kéo tay của nàng xuống, tiếp đó cúi đầu tập kích hồng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621400/chuong-108.html