“Ngươi là ai? Dám phá ngang chuyện tốt của ta!” Vừa thấy độc phấn của mình bị người khác thoải mái hóa giải, Tư Đồ Phong kinh ngạc, hung hăng nói .
Nghe vậy, Vân Vô Song thả tay xuống, vẻ mặt lãnh mị ngước mắt, đáy mắt hắn có ánh sáng nguy hiểm chớp động, “Ngươi muốn chơi độc? Vậy thì thật là tốt! Ta có nhiều món chưa từng chơi, hôm nay vừa vặn tìm người luyện tay một chút!”
Nhu hòa, lại mang theo khí tức lạnh lùng tử vong, lúc này Vân Vô Song che trước mặt Tống Ngâm Tuyết, nhẹ nhàng chậm rãi nói.
Nghe vậy, Tư Đồ Phong thịnh nộ, hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú như gió mát của Vân Vô Song, cảm giác hờn dỗi không ngừng dâng đầy lồng ngực.
Mụ nội nó! Hắn gần đây đúng là xui xẻo tám đời mà? Tại sao luôn đụng phải mấy tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng ưa phá rối chuyện tốt của hắn thế này! Thực con mẹ nó xui!
Đầu tiên là có Tuyết công tử, khi hắn mười phần chắc chín sắp lấy được phương thuốc thì mò tới quấy rối, hiện tại tiểu tử tuấn tú này, khi hắn sắp giết được Tuyết công tử, lại tới chặn ngang ! Con mẹ nó chẳng lẽ hắn không phát uy, bọn họ coi hắn là mèo bệnh sao? Được lắm! Bọn họ dám xem thường hắn? Vậy hắn sẽ tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ !
“Hừ, xú tiểu tử! Đừng nói lời ngông cuồng! Lão Tử ta không sợ ngươi! Ngươi chờ đó cho ta! Lão Tử tới đây!” Ra hiệu đám người hai bên trái phải xông lên, hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621394/chuong-102.html